Lại nói về Thái Quang Huy và Nguyễn Phong Sơn, hội nghị tan rã, hai người bảo nhau lên một tửu lầu gần đó ngồi, tửu lầu Bạch Đế. Sau khi nốc nhanh cả chum tửu, hai người bắt đầu nói chuyện.
"Ngươi không sợ gã họ Trần đó giết ngươi ư?"
Thái Quang Huy cười.
"Thích thì cứ bén mảng tới." Nguyễn Phong Sơn nói khích.
"Mà ta không ngờ ngươi lại bốc đồng nói ra những việc như vậy."
"Ngươi vốn dĩ biết rằng phụ thân ta có mối thâm thù với tên Trần Chí Quân đó mà. Phận làm hiền tử lại không giúp phụ thân mình rửa hận sao." Nguyễn Phong Sơn nhếch môi cười.
"Ta cũng nghe sơ về chuyện đó. Có điều không những phụ thân ngươi, mà phụ thân của Hùng Lạc Thiên, Ma Thanh Vũ, thậm chí là ngài Phan Anh Dũng đều căm thù gã. Mà quên, cả phụ thân của ta nữa."
Thái Quang Huy thở dài.
"Phụ thân ngươi, chẳng lẽ là về chuyện Bạch Vân gia trang năm xưa?" Nguyễn Phong Sơn thắc mắc.
"Đúng là vậy, nhưng ngươi yên tâm, trước sau gì thì gã Trần Chí Quân đó cũng bị giết thôi. Có một người đang tìm kiếm gã mà gã lại không hề hay biết."
Thái Quang Huy mỉm cười và bắt đầu nghĩ về một cái tên, Vô Danh công tử.
Sau khi ở Hồng Khuê Các, Trần Ngọc Phi và Đinh Nguyệt Hàn không còn tâm trạng tới xem thi đấu, hai người rẽ sang một hướng khác, hướng về gia trang của Đỗ Bá Phương.
Một hồi sau thì hai người tới nơi, thấy cửa mở, hai người đi vào trong thì thấy Thái Quang Huy và Nguyễn Phong Sơn.
"Trần huynh và Đinh huynh, hai huynh tìm Phương huynh ư?" Vương cô nương liền nhìn hai người lên tiếng.
"Vâng, thưa Vương cô nương."
Trần Ngọc Phi mỉm cười đáp lại.
"Không ngờ lại gặp Thái trưởng môn và Yên Phong công tử ở đây." Đinh Nguyệt Hàn tiến tới chắp tay chào.
"Đinh trưởng môn và huynh đài đây cũng quen biết Đỗ huynh sao?" Thái Quang Huy đứng dậy chắp tay cung kính đáp lại.
"Tại hạ, Trần huynh và Đỗ huynh từng bên nhau xông qua nhiều hiểm nguy." Họ Đinh khẽ cười.
"Dù sao cũng là quen biết nhau cả. Các huynh ngồi xuống đi." Nguyễn Phong Sơn ngồi trên ghế nói.
Thế là mọi người ngồi xuống cùng bàn luận. Họ giới thiệu với nhau, kể lại vì sao lại quen biết rồi bàn luận đến chuyện thanh trừng, về Phục Ma phái. Chẳng mấy chốc thì Đỗ Bá Phương về tới nơi rồi cùng ngồi xuống bàn luận chung.
Trần Ngọc Phi nhìn Nguyễn Phong Sơn trình bày ý kiến, y nhớ lại khí thái của họ Nguyễn lúc ở hội nghị, thật là cương trực và khí phách, khác xa bề ngoài của họ Nguyễn.
Trần Ngọc Phi cũng từng hỏi Đinh Nguyệt Hàn về Thái Quang Huy, giờ ngồi nghe họ Thái đàm luận, đúng là họ Thái giống như những gì Nguyệt Hàn nói trước đó.
Họ Trần cảm thấy quen biết được Đinh Nguyệt Hàn đã là một may mắn thì giờ đây, việc quen biết Thái Quang Huy và Nguyễn Phong Sơn thì đúng là phúc bất trùng lai.
Trần Ngọc Phi nhận xét Nguyễn Phong Sơn là người thông minh lém lỉnh, tính tình trung nghĩa, có điều hơi ngang tính và đôi khi thể hiện sự quái đản, ngông cuồng của mình. Thái Quang Huy thì nghĩa hiệp, cẩn thận và chu đáo.
Đinh Nguyệt Hàn thì vốn quen biết lâu nên họ Trần biết rõ tính của y, bên ngoài thì mạnh mẽ như vậy, chứ bên trong rất yếu đuối, hay tốt bụng và lương thiện.
Còn Đỗ Bá Phương thì vẫn như ngày nào, ít nói, lãnh đạm, vì bằng hữu mà quên thân và giờ thì có thêm hiền thê nữa.
Say sưa đàm luận, chẳng mấy chốc trời đã khuya, Trần Ngọc Phi và Đinh Nguyệt Hàn cáo từ để về bản doanh và quên mất việc hỏi về Dương huynh. Hai người vừa vào trong thì đã thấy Võ Quang Tuấn đang ngồi trong chính phòng.
Họ Võ đang ngồi ngang lại trên ghế và gác cặp chân lên bàn.
Sướng nha. Đinh Nguyệt Hàn cố tình nói lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!