Lúc này tại trụ sở của Liên Đoàn đóng tại thành Đại La, một ngôi trang viên rộng lớn nằm ở trung tâm nội thành, với hai ngọn cờ hiệu cao gần ba thước được cắm trước cổng ra vào. Nơi hàng chục Võ Lâm Quân đang canh giữ khắp nơi.
Ai không có phận sự đều không được tiếp cận.
Ai muốn vào trong thì đều phải khai báo với người của Võ Lâm Quân. Tất cả đều phải có lệnh bài do Liên Đoàn ban phát. Qua mỗi cổng, sẽ có mỗi vòng an ninh kiểm tra lệnh bài.
Tại một chính phòng nằm giữa trang viên, ngôi phòng này rộng phải bằng ba, bốn phòng của các trang viên khác cộng lại. Bên trong, hàng chục người đang an tọa. Những dãy ghế được xếp ngang dọc theo hình chữ nhật với nhiều lớp.
Bọn họ đang la lối ầm ĩ, một vài người thì đứng dậy giơ tay hét lớn, đâu đó là tiếng đập bàn. Một nam nhân đang đứng ở giữa phòng, giơ tay bảo mọi người bình tĩnh.
Đây mới là đại hội thật sự, nơi mọi đại diện của các bang phái tụ lại hội họp lại để bàn bạc vấn đề quan trọng, cuộc thanh trừng giữa các bang phái vừa rồi.
"Ngài nói vậy nghĩa là sao."
Một nam nhân mang y phục của Minh Long phái đứng dậy hét lớn.
"Võ Lâm Quân lúc đó ở đâu kia chứ." Nam nhân mang y phục của Tiêu Bang gân cổ lên.
"Ngươi tưởng Thuận Thiên phái của mình lớn lắm sao." Nam nhân mang y phục Thiên Việt bang tức giận đập bàn.
Tiếng tranh cãi vẫn vang lên khắp trong phòng.
Người thì nói về vấn đề này, kẻ thì to tiếng về vấn đề kia. Tầng tầng lớp lớp những cuộc tranh luận không giống nhau. Nhìn cả căn phòng nhốn nháo chả khác gì ngoài chợ.
Nam nhân đứng ở giữa, mặc dù khuyên mọi người bình tĩnh nhưng chẳng hề có tác dụng, nam nhân đó chính là minh chủ Lê đại hiệp.
Tức giận, Lê đại hiệp liền vận lực rồi hét lớn. Tất cả im lặng nào. Ngài dậm chân xuống sàn.
Miếng sàn gỗ gãy vụn xụp xuống, kình lực từ tiếng hét của họ Lê xung tỏa ra khắp phòng, nó giống như một con kình long gào thét vùng vẫy. Mọi người đang tranh cãi thì bỗng im lặng quay sang nhìn họ Lê. Không khí bắt đầu nhỏ dần xuống rồi im bặt luôn sau đó.
Lê đại hiệp nhìn quanh rồi nhẹ nhàng nói.
"Các vị đường đường là những bậc trưởng môn, bang chủ của các bang phái, mà lại tranh cãi chả khác gì những kẻ phàm phu tục tử." Thấy nét mặt mọi người có vẻ xấu hổ, ông liền nói tiếp.
"Đại hội lần này là để chúng ta giải quyết vấn đề lộn xộn vừa rồi. Người nào có ý kiến gì thì cứ giơ tay, lần lượt sẽ được thảo luận."
Thấy nhiều cánh tay giơ lên, Lê đại hiệp gọi người gần mình nhất. Một nam nhân đứng dậy khẳng khái nói, nam nhân mang y phục của Phục Thiên phái, trưởng môn Lương Văn Hòa.
"Trong thời gian xảy ra những cuộc thanh trừng vừa rồi. Liên Đoàn ở đâu, Võ Lâm Quân ở đâu, xin minh chủ nói cho tại hạ biết."
"Cuộc thanh trừng vừa rồi như quý vị đã biết. Bọn chúng hành động quá nhanh chóng và bất ngờ. Khi Liên Đoàn biết được sự việc thì đã cử người tới điều tra. Tuy nhiên, làm sao Liên Đoàn biết ngay được bọn chúng sẽ tấn công ai, mà để có kế hoạch đối phó chứ." Lê đại hiệp chậm rãi đáp.
"Ngài nói như vậy là không được. Ngay lúc đầu sự việc xảy ra, ngài phải cho người báo tin tới mọi người. Ngài phải cắt cử Võ Lâm Quân tới tuần hành mới phải chứ. Nếu như không nhờ người Phi Sát bang, thì liệu có chắc chúng tôi còn ngồi đây được hay không?"
Họ Lương quơ tay nói, cả phòng liền ồ lên như đồng tình quan điểm.
"Vấn đề đó thì tại hạ biết. Liên Đoàn đã cử người tới đề nghị kết hợp với quân binh, quan phủ khắp nơi để rà soát và đề phòng cẩn mật. Tuy nhiên câu trả lời nhận được là không. Tình hình hiện nay rất hỗn loạn, nhất là sau khi Thiên Sách Vương mất thì càng hỗn loạn hơn.
Quân binh khắp nơi đều nổi lên chống lại triều đình. Mỗi quân tướng của quân đoàn hay quân binh trấn giữ tại mỗi vùng đều không muốn can dự vào chuyện thanh trừng. Họ đều muốn tích trữ, phòng thủ, bảo vệ lấy lợi ích của họ.
Do vậy…
"Lê đại hiệp nhìn quanh, nét mặt ngài hiện rõ sự buồn bã."Tại sao họ không muốn hỗ trợ Liên Đoàn. Chẳng lẽ họ muốn khắp nơi đổ máu hay sao.
"Vũ Đại Sơn, trưởng môn của Xích Nguyệt phái cướp lời nói."Như tại hạ đã nói khi nãy, thời thế bây giờ rất loạn lạc, họ không muốn hao binh tổn lực. Như các vị đã biết, khi lệnh tổng động viên được truyền ra, thì chúng ta đều sẽ phải gia nhập vào quân đoàn.
Tuy nhiên, giờ khắp nơi nổi loạn chống lại triều đình như vậy, thì khi lệnh tổng động viên ban hành, chúng ta sẽ như là một nguồn quân lực dồi dào. Do đó, hà cớ gì họ giúp ta, để rồi chúng ta sẽ đối mặt với họ trên chiến trường.
"Lê đại hiệp ngập ngừng rồi nói tiếp."Thay vào đó, họ cứ để chúng ta tự tàn sát lẫn nhau, như thế sẽ giảm bớt đi nhiều mối nguy hại cho họ. Đó là lý do chính, mà bọn họ không muốn tham gia vào chuyện này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!