Chương 27: Vô Danh

Lại nói về tên Vô Danh, sau khi ra khỏi Thuận Thành trấn, y rảo ngựa tới Gia Bình thành. Trên đường đi, y đi ngang qua một ngọn đồi, trên đỉnh đồi này có một ngôi chùa cổ, chùa Thuận Thành. Một ngôi chùa được xây dựng từ lâu về trước, vào cái thời kỳ huy hoàng của Phật giáo.

Trước đây, ngôi chùa này rất nổi tiếng, là nơi tụ tập của các ni tăng học đạo, cũng như truyền bá kinh điển Phật học. Thời thế loạn mạc khiến ngôi chùa không còn được như xưa.

Kinh điển thì bị thiêu hủy, ni tăng hay đạo sư thì bị đuổi đi, dẫn đến sự truyền bá, thuyết giảng kinh điển cũng không còn nữa.

Thuở Vô Danh còn nhỏ, y từng được dẫn đến đây để chiêm bái. Nay đi ngang qua lại, y nảy ý lên thăm lại chùa xưa. Sau khi rảo ngựa lên đồi, té hết hướng này sang hướng khác, cuối cùng y cũng tới. Trước mặt y, quan cảnh ngôi chùa không còn như trong ký ức, nó đã tồi tàn và mục nát hơn.

Trước chùa có một cây bồ đề lớn, thân cây phải đến hai, ba người ôm mới đặng. Chùa bây giờ không lớn lắm, chỉ chừng khoảng vài thước. Nói chùa cũng không đúng lắm, kích cỡ nó chỉ bằng cái phòng, bên trong chỉ dựng một tượng Phật ngồi bằng đá, một cái lư hương, một cái mõ, thế là hết.

Nhưng khi y vừa đưa mắt qua nhìn, sắc mặt y thay đổi hẳn. Thay vì đang tự tại, vẻ mặt y bừng đỏ lên, mắt y trợn to, hai hàm răng nghiến chặt lại. Dưới gốc cây bồ đề có một vị đại sư đang ngồi, y phục của đại sư không được mới, vài chỗ vá, vài chổ thì bị lủng, màu y phục cũng đã bạc.

Xung quanh đại sư, một đám người tay cầm vũ khí, mặt lăm lăm như muốn làm thịt người.

Vô Danh không thích cái cảnh này chút nào. Mặc dù y không có theo Phật giáo hay đọc kinh điển nhiều, nhưng y rất tôn trọng chùa chiền, tôn trọng các đại sư và hơn hết là cung kính Phật giáo. Y tức giận rảo ngựa đi tới.

Đám người đang hăm dọa đại sư liền quay lại.

"Lũ khốn các ngươi sao dám phá tan sự yên tịnh nơi đây." Vô Danh nghiến răng.

"Thằng oắt con nhà ngươi là ai. Mà dám to mồm lên tiếng." Một tên trong đám trợn mắt lại.

Vô Danh không đáp, y xuống ngựa đi tới chỗ đám người. Bất ngờ y phi thân tới tung cước, hai chân đạp thẳng vào ngực hai tên trước mặt. Sau đó y nhanh chóng chắp lấy tay của tên đang chạy tới vung kiếm, y bẻ gãy kêu cái rắc.

Rồi đạp vào chân hắn ta quỵ xuống.

"Lũ khốn các ngươi tới lúc rồi đó." Vừa nói, y vừa nắm tóc tên đang quỳ rồi táng mạnh vào thái dương hắn ta.

Những tên còn lại liền tức giận lao tới, Vô Danh nghiêng người né kiếm. Y không muốn đả thương bọn này, y muốn hạ sát hết kia. Nhưng vì đang trong khuôn viên của chùa, y không muốn máu văng ra, như thế sẽ làm ô nhiễm chốn này mất.

Y lần lượt túm lấy tay từng tên bẻ gãy, một vài kẻ thì y đạp vỡ đầu gối. Chẳng mấy chốc sau, cả đám nằm lăn lóc. Sau đó họ van xin y tha mạng rồi dìu nhau bước đi.

"Đại sư không sao chứ."

Vô Danh nhìn đại sư ân cần hỏi.

"Lão tăng không sao. Nhưng thiếu hiệp có cần phải đả thương họ đến mức như vậy không." Đại sư vẫn ngồi im, tay chắp trước bụng, mắt thì vẫn nhắm lại.

"Nếu đệ tử không làm như vậy. Bọn chúng sẽ còn tới đây trộm cướp nữa."

"Lão tăng đâu có gì để bọn chúng cướp kia chứ."

"Nếu không cướp thì bọn chúng cũng sẽ đả thương đại sư. Thậm chí là sẽ phá chùa." Vô Danh cố gắng thanh minh.

"Phật ở tại tâm, chứ Phật không phải ở trong chùa. Đốt chùa thì có sao kia chứ. Đốt thanh tâm, thiện tánh mới là đáng sợ. Còn việc đả thương lão tăng, thì chỉ là nhân quả, nghiệp chướng của lão tăng mà thôi." Đại sư mở mắt khẽ cười.

Nghe những lời đại sư nói, Vô Danh gãi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói.

"Đệ tử chả hiểu lời đại sư lắm. Nhưng phải có người dạy cho chúng bài học như vậy, thì chúng mới không dám tới quấy phá nữa." Nói đoạn, y tiến tới gần đại sư.

"Mà đại sư có sao không. Sao đệ tử nhìn chùa ngày càng suy tàn vậy. Lúc trước đệ tử thấy nó đẹp lắm mà."

Đại sư và Vô Danh tiếp tục đàm luận. Đại sư nói toàn những điều cao siêu, gã Vô Danh không hiểu nhưng cứ gật đầu. Chẳng mấy chốc tới tối, đại sư mời Vô Danh ở lại dùng bữa cơm chay thanh tịnh. Trước giờ toàn ăn sơn hào hải vị, giờ nghe nói cơm chay, Vô Danh chả muốn ăn nhưng vẫn nhận lời.

Ban đêm đang ngồi ngắm sao thì một chú tiểu chạy tới chỗ Vô Danh ngồi. Lúc xảy ra chuyện thì chú tiểu núp sau bếp. Đến lúc đại sư kêu tên, chú tiểu mới chạy ra. Nhìn chú tiểu vẫn còn nhỏ, hai má chú đỏ hồng, thân hình thì trắng trẻo, mũm mĩm. Mỗi lần chú tiểu cười thì hai mắt nhắm tít lại.

Vô Danh vừa hỏi chuyện, vừa xoa xoa cái đầu của chú.

Sau đó, Vô Danh ở lại tiếp thêm mấy ngày nữa, y chả muốn rời đi, y quyến luyến. Nhưng sau đại sư khuyên y nên đi, cơ duyên của y và Phật pháp chưa tới. Việc y ở lại chỉ càng làm khổ tâm y thêm mà thôi. Nghe lời đại sư, cuối cùng y cũng bịn rịn mà quay lưng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!