Chương 24: Vô Danh

Tại Thuận Thành trấn, một thành trấn được hình thành từ rất lâu về trước. Nơi đây từng là một thủ phủ Phật giáo lớn nhất mọi miền. Không chỉ chùa chiền được xây dựng lên, mà còn là sự phát triển về đạo pháp, kinh phật và các dòng tu thiền được truyền đến.

Thuận Thành trấn, nói đúng ra nó là một thành trấn lớn nhất thời xưa nhưng vì qua nhiều năm chiến tranh loạn lạc, nó không còn thịnh vượng nữa, những chùa chiền cũng bị tàn phá hết. Trải qua nhiều năm khôi phục, tuy không được như thuở ban đầu nhưng nó vẫn là một thành trấn sầm uất.

Ngoài Phật giáo thì Thuận Thành trấn còn một thứ nổi tiếng khắp võ lâm nữa, đó là tàu hủ. Một món ẩm thực khiến nhiều du khách lưu luyến không quên.

Đến Thuận Thành thì phải bắt buộc thử món này, nếu không thì bạn xem như chưa từng đặt chân tới.

Nơi đây cũng tụ hợp rất nhiều bang phái như Kim Sơn bang, Thiên Long bang và đặc biệt là Thuận Thiên phái, một bang phái được thành lập từ lâu với nhiều thành viên quy tụ.

Thuận Thiên phái không những được người dân tôn trọng, mà ngay đến cả quan phủ trấn giữ nơi đây cũng kính nể rất nhiều.

"Muốn tới Thuận Thiên phái thì đi đường nào hả huynh đài." Một nam nhân cưỡi ngựa hỏi người lính gác cổng thành. Y mang trang phục màu đen viền trắng.

Mặt mày khôi ngô tuấn tú, hai bên mặt y có một lúm nhỏ lún sâu vào, trông như là hạt đậu, nó hiện lên mỗi khi y cười.

"Đi thẳng tới, ngôi gia trang nào lớn nhất chính là Thuận Thiên phái." Gã quân binh gác cổng mang giáp phục màu đen đáp lại. Y nhìn tên nam nhân.

"Tiểu tử ngươi đến Thuận Thiên phái để làm gì. Tầm sư học đạo à."

"Tầm sư thì đúng, học đạo thì không."

Nam nhân khẽ đáp rồi rảo ngựa đi.

Mùi gì thơm vậy ta, tên nam nhân nghĩ thầm. À thì ra là mùi tàu hủ.

Tên nam nhân đưa mắt nhìn vào các hàng quán bán tàu hủ bên đường. Đây là món ẩm thực nổi tiếng nên hèn gì hàng tàu hủ được bày bán tràn lan khắp trên đường. Y tiếp tục rảo ngựa tiến tới và đi ngang qua tửu lầu Vạn Gia.

Ngước nhìn lên trên thì y thấy vài gã đang ngồi trên lầu hai nhìn xuống mình, cả bọn đang thì thầm to nhỏ gì đó. Y nhếch miệng cười như không quan tâm rồi tiếp tục đi tới.

Rảo ngựa một đoạn đường nữa thì cuối cùng y cũng tới nơi. Một ngôi gia trang lớn hiện ra trước mặt, nhưng đó không phải là Thuận Thiên phái, nó là Hồng Khuê các. Vừa đi qua cửa thì hàng loạt nữ nhân chạy tới kéo y vào trong. Họ liên tục buông lời giới thiệu về mình rồi hỏi thăm về y.

Tên nam nhân liên tục khẽ cười nhưng không nói lời nào. Rồi y bị kéo tới ngồi xuống một chiếc bàn, chưa kịp định hình thì người ta đã đem tửu lên.

"Các cô nương khoan đã nào. Tại hạ muốn được gặp Tiểu Mai." Y nhanh chóng nói.

Nghe đến hai từ Tiểu Mai, cả đám nữ nhân bu quanh y liền vẫy tay đánh mông bước đi, họ không phải là cô nương ta. Y ngóng tai nghe được những lời to nhỏ phía sau mình.

Những cô nàng bắt đầu bàn tán về cô Tiểu Mai, nào là chỉ được cái trẻ, đâu đó là tiếng mắng chửi Tiểu Mai bỏ bùa mê thuốc lú cho đám nam nhân ở đây. Một vài cô buông miệng rằng Tiểu Mai chả có gì đẹp, sao tươi đẹp bằng mình được. Gã mang y phục đen chỉ mỉm cười rồi bưng ly tửu uống.

Bất ngờ y phun ra cả bàn, mặt y chau lại, y thè lưỡi ra liên tục. Hình như y không biết uống tửu. Thấy một cô nương bước tới, y nhanh chóng lấy lại thần thái điềm tĩnh như ban đầu.

"Là công tử muốn gặp ta."

Tiểu Mai khẽ lên tiếng. Giọng nàng thanh thoát vang lên.

"Cô nương là Tiểu Mai." Gã nhìn rồi đáp lại.

"Đúng rồi thưa công tử. Thấy tiểu nữ không đúng như lời đồn sao."

"Là Võ Thị Phương Mai." Gã nhìn chằm chằm hỏi.

Tức thì, Tiểu Mai liền đứng dậy, vẻ mặt đầy hoảng hốt. Mặt cô bắt đầu toát ra mồ hôi, tay thì run và đôi mắt thì mở to nhìn chằm chằm vào gã nam nhân.

Hắn ta là ai.

Sao hắn lại biết tên thật của mình. Hắn là bọn chúng sao, Tiểu Mai nghĩ bụng.

Vừa nghĩ xong, cô định tuôn chạy nhưng chưa kịp thì gã nam nhân liền nắm tay cô lại. Tay y siết mạnh làm cô cảm thấy đau nhói. Cô định toan miệng kêu người tới giúp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!