Chương 20: Nam Sơn Trang

Lúc này tại Nam Sơn trang, hàng loạt người đang chia nhau ra canh gác và cảnh vệ ở khắp nơi. Từ bên ngoài cổng đến bên trong, trên mái nhà hay dưới sân, đâu đâu cũng có người.

Phía sau gia trang có một ngọn núi đá, trên đỉnh núi có một cái nhà gỗ lục giác nhỏ với mái ngói màu đỏ và bảy cây cột trụ bằng gỗ. Mỗi cây có độ lớn bằng khoảng một người ôm. Có một nhóm người đang đứng tụ tập quanh đó, nhìn vẻ mặt ai nấy đều toát ra vẻ suy tư.

Phía trước nhà lục giác, có một nam nhân mang y phục màu xanh lam đang đứng chắp tay ra sau. Y đứng sát mép vực, mắt nhìn vào khoảng không bên dưới, vẻ mặt y biểu hiện rõ sự suy tư qua những lần nhíu mày hoặc thở dài.

Bất ngờ một tên mang y phục trắng bước tới.

"Thưa minh chủ, với việc Quan Yên phái vừa bị khai triệt, chưa kể trước đó là Linh Vương phái. Liệu kế hoạch của chúng ta đã tan vỡ."

Tên minh chủ ngước mặt lên trời khẽ cười.

"Mưu sự tại nhân nhưng hành sự lại tại thiên. Đinh Hiếu Văn, kế hoạch đã bị vỡ ngay từ giai đoạn đầu rồi."

Đinh Hiếu Văn nhíu mày.

"Giờ chúng ta triển khai giai đoạn tiếp theo hay là hủy bỏ kế hoạch."

Tên minh chủ nhìn xuống Nam Sơn trang rồi bĩu môi.

"Giai đoạn tiếp theo là giai đoạn nào. Hủy bỏ kế hoạch, nghe có vẻ được đó."

"Minh chủ, ngài lại đùa giỡn với chúng tôi rồi."

Một nam nhân mang y phục trắng viền đỏ, tay cầm quạt giấy và ngọc bội phỉ thúy màu lục giắt bên hông. Y chậm rãi tiến tới sau lưng Đinh Hiếu Văn xòe quạt.

"Đinh bang chủ, minh chủ của tại hạ nói thật chứ không phải đùa giỡn. Hiện tại chúng ta đã rơi vào thế chủ động, hoàn toàn mất hết lợi thế rồi."

Đinh Hiếu Văn xoay lại nhìn tên y phục màu trắng.

"Đại công tử, tại hạ cũng biết rằng chúng ta đã mất lợi thế, nên tại hạ muốn hỏi minh chủ chúng ta sẽ làm tiếp theo." Đồ nhãi nhép, miệng còn hôi sữa. Không phải là vì minh chủ thì ta đã bóp họng ngươi rồi.

Nhãi nhép không biết kính trên nhường dưới, mới nhỏ tuổi đã ngông cuồng, Đinh Hiếu Văn nghĩ thầm.

Trước giờ họ Đinh chỉ nể minh chủ, còn mấy tên công tử này, y chả ưa gì mấy, nhất là tên đại công tử này. Đường đường là chủ nhân của Phục Ma phái, ai cũng phải khiếp sợ, vậy mà y lại phải nhận lệnh từ tên hậu bối này chỉ thị, y cảm thấy bực tức khôn cùng.

"Đinh bang chủ, ngài cứ bình tĩnh để minh chủ suy tính rồi thi triển hành động sau. Còn đại huynh, người ta hỏi, nếu biết thì huynh trả lời, không thì hãy ngậm mồm lại. Họ đâu cần đại huynh phải nhai lại lời của minh chủ." Tiếng nói vọng lên từ một nam nhân mang y phục màu đen với viền áo màu trắng.

Y giắt thanh kiếm sau lưng và đang ngồi trên một cục đá bên ngoài nhà lục giác. Nhìn y khôi ngô và trẻ hơn tên đại công tử.

Nghe y nói, tên đại công tử mặt đùng đùng nổi giận, chỉ quạt vào y lớn tiếng.

"Ngươi vừa nói cái gì hả. Ngươi nên nhớ, ngươi chỉ là thiếu công tử. Ngươi nhỏ hơn ta lẫn chức vị và tuổi tác. Ngươi có quyền lên tiếng ư."

Tên thiếu công tử bĩu môi cười rồi bức từng cánh hoa đang cầm trên tay.

"Đại huynh, huynh tự vả vào mặt mình đó sao. Huynh nói ta là tuổi tác và vai vế nhỏ nên không có quyền lên tiếng."

Nói đoạn, y nhìn sang tên đại công tử.

"Vậy huynh có quyền gì lên tiếng ở đây, mà huynh dám chen lời vào nói với Đinh bang chủ."

Tên đại công tử nghe xong càng tức giận, y quát lớn Ngươi…

Chưa kịp quát hết thì một lão nhân mang y phục đỏ với thắt lưng màu đen bước tới.

"Hai vị đại công tử và tứ công tử. Hôm nay chúng ta đến đây để bàn chuyện, chứ không phải khích nhau. Nội bộ như thế này thì bảo làm sao đấu lại với bọn chúng được."

Tên thiếu công tử khẽ cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!