Đâu đó trên đồng cỏ trải dài xanh mướt, một tiểu nhi đang ngồi nghịch đất. Nhìn y phục tiểu nhi đang mang, chứng tỏ tiểu nhi này là hiền tử của một gia đình quý tộc nào đó, nhìn sợi vải bóng mượt và óng ả qua tia nắng rọi xuống từ mặt trời.
Bỗng không gian yên tĩnh bị đánh tan bởi tiếng kêu hốt hoảng từ đâu vọng tới.
"Ngọc Phi, mau chạy đi." Một nữ nhân mang chiếc y phục dính đầy máu cố gắng chạy tới hét lớn.
Khi Ngọc Phi quay lại nhìn, trong mắt Ngọc Phi không chỉ những là hình ảnh của người nữ nhân, mà còn nhiều hình ảnh khác. Hình ảnh ngôi gia trang rộng lớn của mình với nhiều ký ức đẹp đang bị bốc cháy dữ dội, khói đen bốc lên ngùn ngụt. Và quan trọng là hình ảnh đám người cưỡi ngựa dí theo nữ nhân đó.
Mặt mày ai nấy đều bặm trợn, hung dữ và người người phát ra sát khí.
Nữ nhân chạy được một đoạn thì vấp té, nhanh chóng đứng dậy chạy tiếp thì bị một tên cưỡi ngựa bắt kịp, y vung kiếm chém. Nữ nhân gục xuống, mắt vẫn nhìn về phía Ngọc Phi.
Mẫu thân.
Ngọc Phi hét lớn.
Vừa hét, Ngọc Phi vừa chạy tới chỗ mẫu thân, hai dòng lệ bắt đầu tuôn ra. Đám người thấy thế liền thúc ngựa phi nhanh tới. Bọn chúng muốn tận diệt.
Khi vừa vung kiếm thì bất ngờ xuất hiện một nam nhân, gã phi nhanh tới chắp Ngọc Phi lên ngựa rồi tức tốc lao đi.
"Không… mẫu thân ơi… mẫu thân."
Ngọc Phi liên tục hét lớn.
"Mẫu thân… không… mẫu thân." Trần Ngọc Phi kêu lớn rồi bật dậy. Thì ra chỉ là mơ, lại là giấc mơ ấy, Trần Ngọc Phi nghĩ thầm.
Bất chợt, y cảm thấy tức ngực, lúc này hoàng hồn bình tĩnh lại, y mới sực nhớ chuyện mình bị đả thương bởi tên Phục Ma phái.
Sao mình lại ở đây, họ Trần suy nghĩ.
Huynh dậy rồi à. Tiếng nói thanh thoát của nữ nhân vừa vào phòng.
Trần Ngọc Phi hoảng hồn nhìn nữ nhân nhưng không phải hoảng hốt do nữ nhân đột nhiên bước vào, mà là hoảng hốt bởi dung nhan của nàng.
"Không biết cô nương đây là."
Họ Trần khẽ cười.
"Tiểu nữ là Lê Ngọc Hoa, đồ tôn của Tiên Thanh Tử lão bà."
Nghe thấy ba từ Tiên Thanh Tử, họ Trần tỏ vẻ ngạc nhiên. Ta đang ở Tiên Tử phái sao, y nghĩ thầm sau đó nói tiếp.
"Ngọc Hoa cô nương, cô có thể cho tại hạ biết, vì sao tại hạ lại ở đây không." Y nói một cách chậm rãi.
Ngọc Hoa đang pha trà nên liền quay sang nhìn họ Trần.
"Chuyện đó, tiểu nữ cũng không rõ." Cô nói trong ngạc nhiên.
"Tiểu nữ chỉ vâng lệnh từ Phan sư phụ tới đây để chăm sóc cho thiếu hiệp thôi."
"Phan sư phụ, lẽ nào là Phan Văn Nam đại trưởng lão nổi tiếng giang hồ đó ư." Trần Ngọc Phi thắc mắc.
Ngọc Hoa nghe thấy liền gật đầu.
Sau đó nàng cáo từ lui ra. Trần Ngọc Phi đưa đầu nhìn theo mãi, đầu đang suy nghĩ vấn đề gì đó mà miệng cứ khẽ cười.
"Thấy nữ nhân cái là sáng mắt lên liền."
Tiếng nói khàn khàn của một lão nhân vang tới. Lão nhân mặc y phục màu xám, râu tóc đều đã bạc hết cả. Nhìn lão nhân chắc tầm khoảng lục tuần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!