Trên núi Trường Bạch, Triển Hành cầm đèn pin quơ tới quơ lui, Lâm Cảnh Phong mặt vô cảm đi ở đằng trước.
"Làm quái gì có cửa thanh đồng chớ!"
Triển Hành phát cuồng nói.
"Này không phải đề bài khảo cổ do chính em làm sao?" Lâm Cảnh Phong hỏi ngược lại.
"Chính anh cũng bảo là có thể mà!" Triển Hành nói,
"Em mặc kệ! Em muốn về nhà! Lễ sắp tới rồi, điện thoại cũng không có tín hiệu"
Trước đó không lâu, Triển Hành và Lâm Cảnh Phong nhận được một đề bài khảo cổ, nội dung là điểu tra một hiện tượng cổ đại thần bí nào đó thuộc văn hóa núi Trường Bạch, Triển Hành ỷ mình từng tới núi Trường Bạch rồi, bèn chẳng thèm nghĩ ngợi nhận luôn, sẵn tiện kéo theo Lâm Cảnh Phong lanh chanh vào núi.
"Anh nói con chim điên kia còn xuất hiện nữa hông? Mấy bữa trước đúng là dọa chết em" Triển Hành khoác vai Lâm Cảnh Phong, hai người bước nông bước sâu đi vào chỗ sâu nhất.
"Em dọa người ta thì có" Lâm Cảnh Phong ăn bánh trung thu, quay đầu lại liếc nhìn Triển Hành nói,
"Còn không biết ai sợ ai à"
Ba ngày trước, Triển Hành đánh bậy đánh bạ xông vào hang của một con chim quái gở, thấy con chim đó đang bảo vệ một cái trứng, song phương đối mặt, Triển Hành lập tức Á một tiếng hét ầm lên.
Con chim to kia cũng kêu ré lên, vỗ cánh phát rồ như rồng phương Tây phun lửa ầm ầm vào Triển Hành và Lâm Cảnh Phong, cuối cùng hai người tàn tạ vắt giò lên cổ chạy hết mấy sơn động mới thoát được nó.
Nhưng chạy chạy một hồi hai người phát hiện điện thoại mất sóng, đồng hồ cũng chết luôn, hình như trong ngọn núi này có một sức mạnh thần bí nào đó đang làm nhiễu mọi thiết bị điện tử.
Tiểu sư phụ Triển Hành phát hiện gì đó, kinh ngạc nói,
"Anh nhìn đồng hồ em nè!"
Trên đồng hồ của Triển Hành, kim chỉ không ngừng quay ngược, lịch ngày nhảy từng ô từng ô.
Từ trường Lâm Cảnh Phong nhìn thoáng qua, hai người đối mặt với cái hang núi âm u này, nảy sinh ảo giác thời gian nghịch đảo.
"Nhảy gần hai mươi năm rồi" Triển Hành nói.
Không thể nào Lâm Cảnh Phong đáp,
"Chưa từng nghe nói trong núi Trường Bạch có hiện tượng thần bí này. Hai người thoáng nhìn nhau, Triển Hành nói:"Nếu băng qua đường hầm này, phát hiện không còn người quen của chúng ta nữa thì tính sao?Thì cứ đi thôiLâm Cảnh Phong nói,Có em bên cạnh, cái gì cũng không quan trọng
"Tít xa sau lưng truyền tới một tiếng chim kêu, Triển Hành lập tức biến sắc, vội nói:"Con chim kia đuổi tới rồi!Đi!
"Lâm Cảnh Phong quyết đoán kéo Triển Hành chạy vào sâu trong đường hầm kia. Bên cạnh Ngũ Đại Liên Trì, đám yêu quái dựng sân khấu, ánh đèn xoay tròn tỏa sắc màu đa dạng, bên trên giăng biểu ngữ"Đêm hội văn nghệ Trung thu
". Thi quỷ vương chết trận vỗ vỗ micro nói:"A lô a lô, nghe thấy không?Ù_____
"Âm thanh điện lưu làm đám người Trì Tiểu Đa bít kín hai tai."Chờ đại vương về rồi bắt đầu
"Trì Tiểu Đa ôm con Kim ô y chang gà trụi lông nói. Thành viên Khu ủy ngồi một bàn, đám Gấu trúc ngồi một bàn, trên bàn bày biện măng trúc, lá trúc. Tất cả mọi người đều phấn khởi chuẩn bị ăn Trung thu. Thanh long bay về, Hạng Thành đi qua ngồi bên cạnh Trì Tiểu Đa, Trì Tiểu Đa hỏi:"Tìm được không?
"Hạng Thành dang tay, nói:"Mai nói sau đi, hay kêu Ưng vương phái vài con chim ra nuôi lớn nó ở đây, sau đó thả về, cũng dễ ăn nói…Mọi người bắt đầu thôi!Keng keng keng______
"Lễ trung thu bắt đầu."Thu vàng quang đãng, trăng sáng treo cao
"Hiên Hà Chí cầm micro làm MC trên sân khấu,"Yêu quái Khu ủy, người người hớn hở, trăng tròn vui tươi, thân như một nhà…
"Trì Tiểu Đa đỡ trán, Trần Lãng ra dấu tay cho cậu, ý muốn nói: [Hiên Hà Chí thích nhất là làm MC.] Trần Chân đáp:"Để hắn nói đi
"Đột nhiên trong hồ sóng gợn từng trận, Trì Tiểu Đa đang bóc cua, Hạng Thành nhạy bén chú ý tới thời khắc này."Cái gì kia?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!