Chương 46: (Vô Đề)

Hoắc Hổ đần mặt nhìn Cừu Nguyệt, lát sau phản ứng lại, tức điên hét:

"Meo meo miao miao ngao ngao méo méo_____!"

(Phiên dịch: ta liều mạng với ngươi!!)

Hoắc Hổ tay không xông tới!

Cừu Nguyệt triệt để ngây người, sao trong hang còn có người nữa? Tên này từ đâu ra đây?!

Lâm Cảnh Phong thực sự bó tay, Hoắc Hổ đã làm lộ mục tiêu, nửa phần kế hoạch sau coi như đi tong, y vội quát: Hổ ca! Tóm lấy ả!

Hoắc Hổ bổ nhào lên, Cừu Nguyệt nhanh nhẹn bứt thân ra, hai người truy đuổi nhau giữa cụm quan tài, Lâm Cảnh Phong chỉ sợ nổ súng ngộ thương, nên vội cất súng, trở tay rút trường đao sau lưng ra, Cừu Nguyệt xoay người trong không trung, chạy về phía lối ra, trở tay quất thêm một roi nữa.

Đuôi roi lướt ngang qua, trên tay Nón xanh thình lình bị trúng một roi, gói bỏng ngô to nổ tung văng đầy mình hắn.

Nón xanh: …

Cừu Nguyệt: …

Giờ thì hay rồi, ngay cả bỏng ngô cũng tiêu tùng.

Lâm Cảnh Phong cất đao, biết mình không cần ra tay nữa, một khi Hoắc Hổ và Nón xanh cùng xuất thủ, y chỉ việc đứng ngoài quan sát, thế nhưng ả Cừu Nguyệt thu roi cuống cuồng chạy trốn nọ có thân thủ rất cao, Hoắc Hổ nhảy lên mấy lần vẫn không sao níu được góc áo của ả.

Trong cơn hốt hoảng Cừu Nguyệt xoay người lại, không biết ngọn roi xoắn trúng vật gì, ả chẳng buồn nhìn vẫy ra, Hoắc Hổ bị vật kia ngăn cản bèn trở tay vỗ một cái, vật bay tới chính là một đầu lâu nữ!

Hoắc Hổ quát lớn một tiếng, giơ tay vung mạnh, cái đầu nữ kia đập vào vách tường, định thi châu rơi xuống đấy nảy keng keng, nở rộ hào quang màu chàm, nó lăn tới bên chiếc quan tài khổng lồ chính giữa rồi dừng lại.

Trong sơn động truyền tới một tiếng gầm khủng khiếp.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngừng động tác.

Tiếng gì vậy? Trương Huy ở dưới đáy hố cảnh giác hỏi.

Triển Hành: Là cái gì đang…

Lời còn chưa dứt thì lại nghe thêm một tiếng gào thét trầm muộn nữa, lần này âm thanh lớn hơn rất nhiều, cũng rõ hơn rất nhiều, giống như tiếng sấm nổ trong mùa hạn hán, chậm rãi chuyển động trong lòng núi.

Lâm Cảnh Phong ngẩng đầu lên, đỉnh hang đá rung ầm ầm.

Tiếng rống thứ ba vang lên, hệt như có con quái thú nào đó bị dồn ép phát ra tiếng gầm phẫn nộ, sấm rền vang không dứt, Lâm Cảnh Phong cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc quan tài lớn trước mặt.

Cừu Nguyệt chầm chậm lùi ra sau, chớp được sơ hở lách mình một cái chạy ra khỏi động đá!

Lâm Cảnh Phong nhảy vọt lên: Tóm lấy ả!

Hoắc Hổ và Nón xanh như lâm đại địch, chẳng thèm đếm xỉa tới Cửu Nguyệt chạy trốn, Hoắc Hổ đứng vững, đẩy một chưởng ra phía trước, chưởng bên kia dựng ngay trước ngực, trầm giọng nói:

"Lập tức rời khỏi chỗ này, đó là cái gì?"

Nón xanh trở tay rút hai cây đinh thép dài hơn thước ra:

"Chả rõ, anh nghĩ nó là cái gì?"

Lâm Cảnh Phong ý thức được nguy hiểm, y ngừng bước, xoay người chạy tới bên hố kéo ba người Triển Hành ra ngoài.

Nón xanh phân phó:

"Tránh xa quan tài chính giữa mau! Bên trong có thứ gì đó sắp nhảy ra đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!