Chương 44: (Vô Đề)

Chu thi vi quan*

"– quan tài đời sớm nhất từng được đề cập trong《Hiếu kinh》, tiêu chuẩn chế tạo rất nghiêm cẩn, gồm mười hoặc mười hai khúc gỗ, là thủ nghệ quan tài đã được ghi chép lại" Triển Hành nói:

"Nắp ba, đỉnh ba, mặt bên bốn, tổng cộng mười miếng gỗ, thủ công mỹ nghệ của người Liễu Châu chẳng phải như thế sao?" [*nghĩa là quan tài được vây quanh bởi nhiều thi thể]

"Nhưng chiếc quan tài gỗ ở đây lại được đẽo từ nguyên cây đại thụ, bào ra hai mặt đứng, một mặt làm đáy, một mặt làm nắp, sau đó đục tiếp một cái hõm hình chữ nhật ở giữa, cho nên nó cũng không hẳn là công nghệ quan tài truyền thống"

Chú Tiêu chậm rãi gật đầu:

"Hừm? Vậy nó thế nào?"

Triển Hành lại nói: "Nguồn gốc chân chính của quan tài cũng không thể tra xét được, truyền thuyết kể rằng người ở thời đại Viêm Hoàng không hề có thói quen nhặt xác nhập liệm, sau khi thân nhân chết, đều sẽ vứt thi thể họ vào vùng hoang dã cho dã thú ăn; về sau lại dần phát triển thành tìm sơn động giấu xác, sau nữa mới chậm rãi diễn biến thành dùng hòm gỗ chứa thi thể, rồi đặt vào trong sơn động.

Cái quan tài này không có đinh, chỉ có nắp, hơn nữa còn được đẽo thành từ gỗ thô, nó chính là quan tài nguyên thủy thuộc thời kỳ cổ xưa nhất, tôi đoán sơn động này cũng là một trong những hang giấu xác của bộ lạc nguyên thủy phương nam

"Chú Tiêu ra chiều đăm chiêu, Triển Hành kinh ngạc nói:"Phỏng chừng gỗ đã được đặt đây rất lâu rồi, nhưng không hề bị mục nát, chuyện này thật kỳ quái

"Chú Tiêu lễ độ cười nói:"Rõ rồi, cho nên thi thể ở nơi này vô cùng cổ xưa?Triển Hành:Đúng, đồ tuẫn táng đều bị mấy người dọn sạch rồi à?Chú Tiêu thổn thức:Thực không dám giấu, chuyến này lại trắng tay nữa rồi, vật tùy táng gì đó đều bị dọn sạch cả

"Triển Hành hiểu ra, nói:"Không phải bị dọn sạch, mà do thời kỳ đó căn bản không có vật tùy táng, bất quá chú Tiêu đem vài các xác về xơi cũng tốt.

Eh? Cái quan tài chính giữa to đùng như vậy, là để chứa thứ gì nhỉ?Chú Tiêu nói:Tôi cũng không rõ, mới tới đây có một ngày thôi, cậu muốn mở ra quan sát thử không?

"Triển Hành quả thực hết sức hứng thú, nhưng dường như chú Tiêu hoàn toàn không có ý định mở nắp, gã nói:"Tiến sĩ nhỏ à, tôi phát hiện ra một chuyện rất quái lạ, cậu qua bên này xem xemTriển Hành:Tôi có thể hỏi chú một vấn đề không?

"Chú Tiêu mỉm cười nói:"Đương nhiên, có qua có lại, cậu muốn hỏi gì?

"Triển Hành nhìn chằm chằm chú Tiêu, nghĩ mãi không thông:"Lúc ở Bửu Kê, chẳng phải cảnh sát đã xuống mộ sao? Làm cách nào chú ra ngoài được?Chú Tiêuhaiz

"một tiếng, rồi bật cười:"Cục cảnh sát ấy mà, tốn chút đỉnh tiền là ra được ngay, Lam thế thúc đã ra sức lớn như vậy, nên đành phải làm việc báo đáp ông ta thôi

"Triển Hành gật gật đầu, chú Tiêu lại làm động tác"Mời

". Đường Du gần như không nhịn nổi nữa, xem quan hệ giữa Triển Hành và chú Tiêu, quả thật tốt đến nỗi thiếu điều muốn cầm tay nhau khiêu vũ luôn, đang định mắng vài câu thì một gã thủ hạ của chú Tiêu dùng báng súng gõ mạnh vào ót Triển Hành, thúc giục:"Mau lên!

"Chú Tiêu vội cười ngăn cản:"Xưa nay tôi luôn rất bội phục người đọc sách"

Triển Hành tiến tới gần chỗ chú Tiêu đứng, đó là lớp trong cùng của vòng vây hơn ngàn xác chết bao quanh quan tài.

Một, hai…Khoảng chừng hai bốn cỗ quan tài, có cái mở, cũng có cái đóng nắp.

Trong chiếc quan tài gỗ rộng mở đầu tiên là một cái xác nữ lẳng lặng nằm.

Nữ thi mặc gấm lụa xanh, đầu cài trâm dạ minh châu, đeo vàng đeo bạc, thứ duy nhất dọa người, chính là trên mặt loáng thoáng có một lớp lông xanh.

Triển Hành rùng mình một cái: Có đồ tùy táng

Chú Tiêu: Thời đại nào?

Triển Hành: Đời Hán

Chú Tiêu đưa một tay ra nhường khách, dẫn Triển Hành tới trước một cỗ quan tài khác, thủ hạ tiến lên hợp sức mở nắp hòm ra.

Triển Hành: …

Chú Tiêu: Cái này thì sao?

Triển Hành: Triều Minh…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!