Lâm Cảnh Phong dẫn theo rất nhiều người, nhưng Đường Du chỉ có một thân một mình.
Đường Du đứng trong lòng núi Kê, cậu đang tìm xưởng chế tạo vũ khí bỏ hoang, cậu đưa tay đè lỗ tai, nơi đó có đeo một cái máy ear zoom, ngoại trừ tiếng gió ù ù thì chẳng còn âm thanh nào khác.
Cậu ra ngoài lần này mục đích là để đi chơi, sẵn tiện sưu tập tư liệu luôn.
Súng ống toàn chuộng mấy món nghiệp dư, trong tay Đường Du có một bản vẽ súng bắn tỉa do thiên tài thiết kế súng vào thời Liên Xô cũ Mikhail Timofeyevich chế tạo ra, nhưng cậu còn thiếu vài kết cấu linh kiện.
Tác phẩm của thiên tài thường có sẵn tính siêu việt và sự bền chắc, Mikhail chính là nhân tài kiệt xuất trong số đó, súng ống do ông thiết kế đã vượt qua mọi thời đại, không bao giờ bị thời gian đào thải, trăm năm mà chẳng suy suyễn_____AK47 chính là ví dụ tốt nhất.
Khẩu AK47 đầu tiên ra mắt vào năm 1947, trải qua cả một thế kỷ đằng đẵng mà vẫn chưa bị vứt bỏ.
Nhưng vào trước 1949, Mikhail từng thiết kế một loại súng trường tự động khác, tuy nhiên lực phản chấn của loại súng trường này quá lớn, nên không thể bán chạy, cuối cùng trở thành hàng tồn kho.
Đường Du có được một tấm bản vẽ, định theo đó cải tiến loại súng trường này, điều chỉnh xong sẽ làm lại một khẩu, nhưng từ năm 1927 nó đã ngừng sản xuất rồi.
Bản vẽ đầy đủ nằm trong kho hồ sơ nước Nga, Đường Du vô phương đọc được, nhưng cậu biết nơi sản xuất loại linh kiện này, chính là ở trên địa bàn của Bạch Sùng Hi – tập đoàn quân phiệt Quế hệ.
Nhà máy vũ khí bỏ hoang đã hơn trăm năm, tuy phần lớn thiết bị đều đã gỉ sét, song vẫn còn nguyên vị trí, chỉ cần tìm được khuôn đúc, phân tích dây chuyền sản xuất là không khó để tái chế lại số linh kiện kia.
Vì thế Đường Du một thân một mình tới đây.
Toàn thân Đường Du trang bị đầy máy móc công nghệ cao, nào là kính quét tia hồng ngoại có thể giúp cậu phân biệt hết thảy vật thể phóng xạ nhiệt năng xung quanh, nào là máy ear zoom mini lọc tạp âm, giúp thính giác cậu bao phủ diện tích lên đến 9km2, dưới sự trợ giúp của nó, Đường Du có thể nghe rõ mồn một tiếng kêu của con chuột đồng bên kia đỉnh núi.
Đường Du mở laptop, khởi động thiết bị quét hình nhà máy hoang, đúng lúc này, cậu nghe thấy từ trong máy ear zoom truyền ra âm thanh động cơ.
1h đêm, đã quá giờ Tý, khắp nơi đen kịt một mảnh.
Lâm Cảnh Phong dừng xe phía sau một gian nhà máy, lái vào trong sân, mượn bức tường che giấu xe jeep. Tuy nơi này không có cảnh sát tới, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn.
Triển Hành xuống xe, Lâm Cảnh Phong dẫn mọi người đi dỡ đồ xuống.
Triển Hành cứ cảm thấy trong này có cái gì đó, cậu lấy đèn pin rọi rọi, tiến sát đến cửa sổ nhà máy dòm vào, bên trong truyền ra một tiếng lộp bộp.
A a a_____!
Triển Hành phát điên gào thét.
Lâm Cảnh Phong, Hoắc Hổ, Hồ Dương, Tống Thần Vũ, Trương Huy năm người đang khuân đồ, thình lình bị dọa muốn nhảy dựng.
Lâm Cảnh Phong nạt:
"La cái gì! Làm hết hồn hết vía"
Đường Du núp dưới một cỗ máy thình lình nghe tiếng rống của Triển Hành ở bên ngoài, lập tức trong đầu kêu ông một tiếng, thiếu chút nữa vỡ màng nhĩ.
Triển Hành:
"Giúp không khí sôi động chút ấy mà"
Mọi người: …
Tống Thần Vũ đánh giá:
"Cậu em hài hước thật" Tiếp theo tỏ vẻ dở khóc dở cười, khuân rương nước tinh khiết xuống. Cách đó không xa chính là hầm trú ẩn, bọn họ dỡ hàng xuống, chuẩn bị mang đồ vào trong đó.
Triển Hành:
"Bên trong hình như có người?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!