Chương 32: ♪♪♪ Phiên ngoại: Nhớ khi xưa ta bé ● Cảnh Phong thiên ♪♪♪

Đêm thu, trong ngôi cổ mộ ở ngoại thành phía tây Khai Phong.

Lân tinh phiêu tán trong màn đêm đen kịt, dưới lòng đất vang lên tiếng kêu gào điên cuồng của một đứa trẻ.

Lâm Cảnh Phong mười tuổi thét khàn cả giọng, xé cổ mà hét, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, khi thụt lùi thì đụng ngã một cái tháp đựng cốt, đầu lâu bên trong lăn lông lốc xuống đất.

Trong chiếc quan tài mở nửa nắp là một cái xác nữ, gương mặt trắng bệch, đôi môi đỏ sẫm như máu, Lâm Cảnh Phong loáng thoáng có thể nhìn thấy móng tay vàng sắc bén của nữ thi kia đặt lên mép quan tài, chậm rãi ngồi dậy.

Tiểu Lâm Cảnh Phong rốt cuộc ngất xỉu.

Khi tỉnh lại thì dưới đũng quần đã ướt nhẹp, Lâm Cảnh Phong mở to mắt thở dốc, một tia sáng xuyên qua kẽ hở của đám đá vụn trên đầu chiếu xuống.

Một ngày trôi qua.

Cậu đã ở trong mộ cả đêm cùng với cái xác nữ kia.

Nóc huyệt mộ mở ầm ầm ra, tiểu Lâm Cảnh Phong điên cuồng gào thét:

"Thả con ra ngoài_____!"

Từ trên cửa sổ áp mái thả xuống vài cái màn thầu, rồi khép rầm lại, tiểu Lâm Cảnh Phong ngước lên nóc mộ la: Thả con ra ngoài!

Tiểu Lâm Cảnh Phong nhặt màn thầu lên, sợ hãi trốn vào nhĩ thất, chậm rãi nhai nuốt, màn thầu vừa khô vừa cứng, nó đi khắp nơi tìm nước, cuối cùng cũng khắc phục được nỗi sợ hãi của mình, tiến lên đẩy nắp quan tài lại, nhốt nữ thi vào trong bóng tối.

Ngày qua, đêm xuống.

"Thả con ra ngoài_____!" Lâm Cảnh Phong dùng hết tất cả sức lực gào lên, kế tiếp đứng giữa mộ thở dốc dữ dội.

Chợt vang lên tiếng xì xì, vài con rắn bị thả vào trong mộ huyệt, chúng lúc lắc đầu trong lân quang, uốn éo trườn về phía Lâm Cảnh Phong.

Hổ mang chúa, chạm phải răng nó là chết tại chỗ.

Lâm Cảnh Phong lại thét lên một tiếng khản đặc.

Ngoài mộ huyệt:

Thế là chết rồi à Cừu Nguyệt duyên dáng cười nói:

"Xem ra vẫn không được"

Ông Lam ngồi trên một chiếc ghế trúc, lấy ống tẩu gõ gõ lên tảng đá, Bạch Bân bèn lấy thuốc lá sợi từ trong túi ra, tiếp lấy ống tẩu nhét vào.

Ông Lam nheo mắt nói: Không sao đâu

Dưới mộ lại vang lên một tiếng thét sợ hãi nhói lòng.

Bạch Bân thờ ơ nói:

"Đứa nhỏ sư phụ đích thân tìm về, lẽ ra phải chịu được lần thử thách đầu này mới đúng"

Ông Lam nhận lấy tẩu thuốc:

"Sư phụ chọn cũng không nhất định thành công, lúc trước ta dạy ba đợt, hơn hai mươi đứa nhỏ, ngoại trừ hai con trốn vào quan tài, thì về sau cũng chẳng còn ai nữa"

Bạch Bân nói:

"Năm đó được chọn cùng con toàn là những đứa trẻ trong núi, chưa từng thấy qua cảnh đời, con nít bây giờ hiểu chuyện nhiều lắm, gan cũng lớn nữa"

Cừu Nguyệt trêu chọc: Sao cậu biết?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!