Chương 29: (Vô Đề)

Mắt Lam ngắm chuẩn một hồi, rồi quay đầu lại nói:

"Tiểu Đường bảo đây là súng bắn tỉa siêu viễn trình…"

Tóc Đỏ: Đủ rồi

Mắt Lam cười cười, điều chỉnh hướng súng, nhắm ngay tên trộm mộ núp phía sau xe, đang khẩn trương theo dõi cách đó hơn hai trăm mét.

Tên trộm mộ kia thấy thật lâu cũng không có tiếng súng nữa, bèn buông lơi cảnh giác đứng dậy, đi hai bước, phía xa trên đỉnh núi cao, Mắt Lam bóp cò.

Đoàng, một phát tung đầu!

Tất cả đám người trong căn cứ la hét điên cuồng, tiếng súng hết đợt này tới đợt khác bắn lên đỉnh núi.

"Tổng cộng mười sáu người" Mắt Lam lười biếng nói, kéo trả băng đạn, bắn ra một vỏ đạn rỗng, nạp đạn mới răng rắc.

Mắt Lam bóp cò, Đoàng!

Một tên cách xa hơn mười lăm mét bị bắn nát đầu, óc hòa cùng máu tươi văng tung tóe đầy trời.

Lâm Cảnh Phong vừa mới gác ổn giá súng, đồng tử liền không thể ức chế hơi co rút, đối phương dùng súng gì vậy?! Có thể bắn trúng gần ba ngàn mét?!

Rút lui! Lâm Cảnh Phong nói:

"Đừng ở chỗ này nữa! Quá xa rồi, kẻ địch ở ngoài tầm ngắm!"

"Lấy AK ra đây! Trốn vào trong động!"

Căn cứ nháy mắt ầm ĩ lên, Lâm Cảnh Phong đang muốn đứng dậy, đột nhiên đầu óc choáng váng, tác dụng phụ của dược hiệu phát tác rồi.

Tiểu sư phụ… Triển Hành ở sau cây gian nan gọi.

Toàn bộ núi cao, đất tuyết quay cuồng, Lâm Cảnh Phong lảo đảo đứng vững, bóp cổ họng lớn tiếng thở dốc, hai chân rút gân, ngã trong nền tuyết.

Lâm Cảnh Phong không ngừng co giật, cả người lăn lộn dữ dội giữa nền tuyết, toàn thân run rẩy.

"Tiểu sư phụ…Anh làm sao vậy?" Triển Hành yếu ớt hét.

Lâm Cảnh Phong thống khổ nói:

"Anh…Tiểu Tiện…em đi đi, đừng để ý tới anh"

Mắt Lam: ??

Tóc Đỏ hạ ống nhòm xuống:

"Thằng nhóc kia làm sao thế?"

Mắt Lam nhún nhún vai, nhàm chán đẩy băng đạn.

Răng rắc, đoàng! Tiếng súng thứ ba vang lên, lại nổ toạc đầu một người, tất cả đám người trong căn cứ nháo nhào lên, rối rít điên cuồng chạy trốn.

Tiếng súng vang không ngừng, chẳng có mục đích bắn lên đỉnh núi, trong tiếng đoàng đoàng còn xen lẫn những tiếng Răng rắc và Đoàng đủ mười phần lực xuyên thấu. Mỗi lần Mắt Lam nổ súng là có người bị bắn nổ đầu, óc văng đầy trời, vô luận là người đang trốn chạy hoặc đang ẩn núp đều không ngoại lệ!

Tiếng súng vang đoàng đoàng không dứt, đám trộm mộ thậm chí còn chưa kịp chạy vào địa cung thì đã bị bắn nát sọ!

Rốt cuộc có kẻ cướp được xe tuyết, liền lao lên xe quẹo cua, lái sang phía núi khác, nhưng Đoàng, trên đỉnh núi cách đó ba ngàn mét lại bay tới một viên đạn, xuyên qua nóc xe, tà tà bắn nát đầu kẻ đào thoát ngồi ở ghế lái, làm óc phun đầy buồng lái.

Mười lăm viên đạn, giữa nền tuyết tĩnh mịch, thủ hạ Lâm Cảnh Phong mang tới đã bị giết sạch sẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!