Cơ quan khởi động, nước đen lan tràn tới tất cả các rãnh lõm trên đỉnh vách tường, bước chân Hoắc Hổ vang lên, đi vào chỗ tàng bảo rộng rãi ở phía đông mê cung.
Bốn bề vây quanh sáu cái giá gỗ, trên giá cố định một ống xoay kinh ba tầng.
Lâm Cảnh Phong nín thở, núp sau giá gỗ theo dõi, Hoắc Hổ đi tới bên đỉnh, nhìn vào trong đỉnh, lấy một vật ở bên trong ra.
Đó là một thanh Tạng đao chứa trong vỏ đao màu lam, Tạng đao phân làm hai loại, một loại đeo ở thắt lưng mà các dân Tạng hay dùng, dài chừng hai mươi đến ba mươi centimet không đồng đều, loại còn lại là bội đao kiểu trường kiếm do dân võ trang du mục hay dùng, xấp xỉ một mét.
Trường đao mà Hoắc Hổ lấy chính là vũ khí dài một mét, theo động tác xoay người, lùi một bước của hắn, trọng lượng trong đỉnh chợt nhẹ, nền gạch chầm chậm nâng lên.
Chỉ cần một trọng lượng nhẹ, cơ quan nhạy bén liền cảm ứng được.
Lúc này tất cả đầu tường trong mê cung đều tràn đầy dầu đen, cơ quan thứ hai kêu Cách, nhóm sáng chậu lửa.
Trên tế đàn trung tâm, mười chậu lửa chậm rãi chìm xuống, ngọn lửa men theo con đường hẹp mảnh nhóm cháy dầu, nháy mắt y như con linh xà trèo lên hồ đá, nước đen tràn đầy trong hồ phừng cháy!
Ngọn lửa vô cùng nhanh chóng men theo đầu tường thiêu qua, Hoắc Hổ thầm nghĩ không tốt, vội rời khỏi phòng tàng bảo, chạy về phía tế đàn trung tâm.
Ngọn lửa uốn éo quanh co, từ bức tường này lan sang bức tường khác, bốc cháy thần tốc, Hoắc Hổ sợ hãi dừng bước trước một bức tường, trong đồng tử mèo phản chiếu ra lửa đỏ hừng hực.
Hơi nóng bức nhân, Hoắc Hổ xoay người tìm kiếm con đường bên cạnh, Lâm Cảnh Phong cách đó thật xa lẳng lặng quan sát.
Hắn sợ lửa?
Lâm Cảnh Phong có chút nghĩ không thông.
Hoắc Hổ rút Tạng đao, quơ qua quơ lại, dường như muốn xua tan đi quỷ mị vô hình, khẩn trương đứng đối diện với đầu tường rực lửa, cuối cùng hạ quyết tâm nhảy lên!
Lâm Cảnh Phong đã sớm ẩn núp ở bên kia vách tường, lúc này cuối cùng cũng đã tìm được cơ hội đánh lén!
Địch chưa qua sông, đánh ngay giữa dòng!
Tiếng rống giận của Hoắc Hổ vang vọng mê cung, Triển Hành lảo đảo đi tới, khắp chốn đều là lửa đỏ, chợt quay đầu lại.
Hổ ca_____
Lâm Cảnh Phong dùng tay không nắm đao sắc, cưỡng ép ngăn chặn Tạng đao trên tay Hoắc Hổ, lòng bàn tay mang găng hở ngón nắm chặt lưỡi đao, tay phải vỗ ngang qua.
Hoắc Hổ đã khinh địch, bị ngọn lửa nhiễu loạn tâm thần, lại lơ là Lâm Cảnh Phong yếu thế trước đó, dẫn dến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
Hoắc Hổ quơ một đao, Lâm Cảnh Phong chẳng chút sợ hãi, tay không nắm chặt lưỡi đao, đoạt lấy Tạng đao qua.
Lưỡi đao cắt tay Lâm Cảnh Phong chảy máu ròng ròng, nhỏ xuống mặt đất. Hoắc Hổ bứt thân lui ra sau, rơi ở sau tường.
"Tôi xem thường cậu rồi" Hoắc Hổ nói.
"Tôi sẽ không giết anh" Lâm Cảnh Phong đáp.
Y trở tay ném Tạng đao qua tường, rơi keng xuống trước người Hoắc Hổ.
Lâm Cảnh Phong không quay đầu lại, xoay người chạy về phía tây mê cung tìm Triển Hành.
Triển Hành mờ mịt đi loạn, chẳng biết phương hướng, lại quay về nơi Trần Lạc Lạc bị một phát súng bắn gục, đỉnh đồng xanh vẫn còn ngã ngang, ống xoay kinh rơi lả tả khắp nơi, giá gỗ đổ vỡ nát.
Trần Lạc Lạc nằm trên mặt đất, đầu tóc rối tung, Triển Hành nhìn một hồi, rồi tiến lên kiểm tra vết thương của cô.
Bân tẩu! Lâm Cảnh Phong đuổi tới.
Triển Hành nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!