"Cậu sinh ra trong phúc mà không biết phúc" Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ rồi nói:
"Sách để sẵn đó không chịu đọc, suốt ngày cãi nhau với cha mình"
Triển Hành tiếp tục chà lưng: Họ không hiểu tôi!
Lâm Cảnh Phong:
"Tôi thấy mỗi lần cậu gọi điện thoại, giọng điệu của người ba tiếp điện thoại kia rất tốt mà, cũng rất thương cậu"
Triển Hành nói lấy lệ:
"Lục Thiếu Dung dong dài lắm, Triển Dương thì quả thật y như cái kho thuốc súng, châm chút xíu liền nổ, nếu anh là tôi tuyệt đối sẽ không muốn sống ở đó"
Triển Hành bắt đầu lải nhải lên án sự tích ngược đãi của hai lão ba đối với mình, Lâm Cảnh Phong nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng nói:
"Bạn bè, người thân đã quá cưng chiều cậu rồi, như vậy không được"
Triển Hành nói:
"Tôi kỳ thực không có bạn bè gì hết, bạn học đều không thích tôi mấy"
Lâm Cảnh Phong nói:
"Hở? Cậu cũng biết người khác không thích cái tật xấu đó của cậu à?"
Triển Hành cười hì hì nói:
"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, rất bình thường mà, anh cũng chán ghét tôi sao, sư phụ?"
Lâm Cảnh Phong vốn muốn dựa theo nguyên tắc đối nhân xử thế giáo dục Triển Hành vài câu, nhưng rồi lại nói thật lòng: Không ghét lắm
Triển Hành vỗ lên lưng Lâm Cảnh Phong cái bốp: Vậy là được rồi! Sau đó tiếp tục chà lưng.
Lâm Cảnh Phong suýt nữa bị vỗ cho nội thương hộc máu, nửa ngày sau mới thấy đỡ lại.
Lâm Cảnh Phong xem thường nói:
"Cậu chẳng qua tuổi còn nhỏ, mới bước vào thời điểm dậy thì muốn nói yêu đương này nọ thôi, mấy chuyện tình cảm này không phải như cậu nghĩ đâu, chừng nào trưởng thành sẽ hiểu, loại tâm tính này căn bản không phải là tình yêu"
"Anh cũng đâu lớn hơn tôi bao nhiêu" Triển Hành nhéo nhéo mặt Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong nói:
"Nói không chừng qua vài năm nữa, tính hướng của cậu lại thay đổi, hiện giờ chỉ là thằng nhóc tinh nghịch thôi. Hãy cứ xem tôi là bạn bè, là anh trai, là sư phụ, bất kể loại nào cũng đều tốt hơn cho cậu"
Triển Hành ngượng ngùng không nói gì, không có được bất cứ sự đáp ứng nào của Lâm Cảnh Phong, cậu nhớ tới lời của lão ba Lục Thiếu Dung:
"Trên đời này không phải cứ tùy tiện bắt hai người gay ở cùng một chỗ, bọn họ phải nguyện ý tự động phối thành một đôi mới được"
Lâm Cảnh Phong lại nói:
"Cậu chơi đủ rồi, cũng nên quay về bên cạnh cha mình, tiếp tục học tập đi. Cái xã hội hỗn loạn này rất nguy hiểm, cũng rất vất vả, muốn nhận người sư phụ này, thì đừng coi lời sư phụ như gió thoảng bên tai"
Ừm Triển Hành chà sạch vết mực, nói: Anh tắm đi
Cậu đứng dậy ra khỏi phòng tắm, tiếng nước lại vang lên, lát sau, Lâm Cảnh Phong tắm xong ra ngoài, nằm trên giường, mở máy điện thoại, không biết nhắn tin cho ai.
Triển Hành thì nằm nghiêng, đưa lưng về phía Lâm Cảnh Phong, tuy đối lưng nhưng vẫn thấy rõ sườn mặt anh tuấn in trên cửa sổ sát đất của Lâm Cảnh Phong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!