Triển Hành hít sâu một hơi, vùi mặt vào trong nước.
Tối đen như mực, ánh sáng trên cổ tay Lâm Cảnh Phong đã không còn nữa.
Róc rách róc rách… Triển Hành ngóc đầu lên khỏi nước: Tiểu sư phụ_____
Triển Hành mặc kệ ba lô, ngụp đầu lặn xuống, dưới đáy biển toàn là cát sỏi vụn bị hất tung, trong nước truyền tới một tiếng phịch, rõ ràng mà chấn động.
Róc rách… Triển Hành nháy mắt ngạt khí, lấy hơi thêm lần nữa, ném ống đèn xuống đáy biển, chiếu sáng một khu vực nhỏ giữa đống thuyền đắm.
Chỗ đó, giữa mớ thuyền vỡ đổ nát, gỗ mục tản mác khắp nơi, hiện ra một cái cửa hang tối om.
Róc rách róc rách… Toàn thân Triển Hành uốn lượn như sóng gợn, không ngừng lặn xuống.
Lại vang một tiếng thật lớn, bỗng chốc đáy biển tối đen vỡ tung, nơi ánh sáng lạnh của ống đèn chiếu qua xuất hiện một cái xúc tu khổng lồ vung vẫy.
Ưm_____ Triển Hành sợ hãi mở to hai mắt, Lâm Cảnh Phong vừa mới bơi ra lại bị nó kéo trở về.
Róc rách! Triển Hành vội ra dấu, móc khẩu súng lục sau lưng ra.
Lâm Cảnh Phong cầm dao găm trong tay, tức giận chém mạnh mấy nhát, chém đứt một sợi xúc tu, ngửa đầu phun ra một chuỗi bọt khí, làm thủ thế ra hiệu Triển Hành không cần nổ súng.
Tay cầm súng của Triển Hành không ngừng run rẩy, đôi mắt ở trong nước đau nhói khó chịu, cậu loáng thoáng nhìn thấy Lâm Cảnh Phong đang kéo thứ gì đó ra từ dưới xúc tu, dường như là một người.
Lại có một sinh vật khổng lồ chen ra khỏi hang động, đó là một con mực dài mười thước!
Triển Hành phun bọt khí, cướp cò súng.
Tiếng súng chấn động trong nước, một viên đạn kéo theo bọt khí trắng lướt qua gần ba mươi mét thủy vực, ghim vào cơ thể con mực.
Ngay sau đó cả hải vực rung chuyển, trước mắt tối đen một mảnh, con mực phồng mình phun ra sương đen dầy đặc, thả lỏng tất cả xúc tu, chui vào trong hang, biến mất.
Lâm Cảnh Phong kéo tóc Lệ Lệ bơi lên mặt biển, không ngừng thở dốc.
Tôi bắn trúng rồi! Triển Hành trồi đầu lên cách đó không xa, vung quyền nói: Yeah!
Lâm Cảnh Phong:
"Tại đầu của nó quá to thôi"
Triển Hành vui vẻ theo Lâm Cảnh Phong bơi vào bờ, kéo Lệ Lệ lên đặt bên cạnh đá ngầm.
Lâm Cảnh Phong:
"Cậu nổ súng quá sớm, tôi vốn muốn xem coi đồ tùy táng nằm đâu, bằng không lại trắng tay một chuyến"
Triển Hành:
"Cô ta còn sống không?"
Lâm Cảnh Phong cúi người thăm dò động mạch chủ trên cổ Lệ Lệ:
"Còn sống, sào huyệt của con mực nối liền với cổ mộ chúng ta thoát ra, là một con đường khác"
Mật đạo trong đá ngầm hướng xéo lên trên, đầu cùng có một cái hang rất lớn, có không khí, bọn họ đem đồ chạy ra từ thông đạo xuất hiện đầu tiên nhất của mộ huyệt, cơ quan đồng nhân khởi động, hẳn đã vùi bọn họ vào trong đó.
Triển Hành:
"Có tìm được đồ không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!