Trong mộ huyệt trung ương tĩnh lặng như tờ, nắp quan tài chầm chậm bị đẩy mở, một ống đèn được ném ra, Lâm Cảnh Phong nhô đầu ra quan sát chung quanh như cái kính tiềm vọng dưới nước.
Lâm Cảnh Phong bò khỏi quan tài, Triển Hành lập tức theo sau, Lâm Cảnh Phong đạp Triển Hành trở về.
"Tạm thời khoan hẳn ra, có hơi thủy ngân, coi chừng trúng độc" Lâm Cảnh Phong kéo cổ áo che miệng mũi lại, cúi đầu kiểm tra.
Nền đất trong mộ thất cắm chi chít tên thép, y cẩn thận di chuyển giữa các mũi tên, nhớ tới con mèo chạy vào đây lúc trước.
Hẳn còn lối ra khác, Lâm Cảnh Phong kiểm tra khắp nơi, kiểm tra nền gạch bên cạnh hòm đá một lần, phát hiện một cái chốt mở khác, bèn ấn xuống.
Chỗ đối diện đầu quan tài mở ra một cánh cửa ngầm.
Lâm Cảnh Phong dòm ngó bên trong, không có kim đồng tiên nhân, chắc lối này an toàn.
Đi Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói, thuận tay nhặt vài món đồ tùy táng rơi lả tả dưới đất, đều là đồ ngọc, tiền cổ, còn có một cái lư hương đồng xanh to cỡ bàn tay nữa, y vác ba lô leo núi lên, rồi bảo Triển Hành cũng vác theo.
Ánh mắt Triển Hành rất tinh, vừa liếc đã thấy ngay bạch ngọc long văn bội.
Đừng nói chuyện Lâm Cảnh Phong vòng một tay qua bịt miệng mũi Triển Hành lại, dưới lớp vải găng tay thô ráp, nhiệt độ ấm áp của lòng bàn tay xuyên qua khiến lòng Triển Hành rung động.
Lâm Cảnh Phong mất tự nhiên giật giật đầu ngón tay, bụng ngón tay mềm mại có mùi thật dễ chịu, mặt Triển Hành nóng lên, bị y nửa kéo vào trong đường ngầm.
Sau khi rời xa mộ huyệt trung ương, hơi thủy ngân đã không còn mãnh liệt nữa, Lâm Cảnh Phong nói:
"Giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi. Lát nữa cho dù phát sinh chuyện gì cũng đều phải nghe lời tôi, không được tự ý hành động"
Triển Hành thoát khỏi đại nạn, cao hứng nói không nên lời, nhưng Lâm Cảnh Phong biết hiện giờ vẫn còn ở trong mộ huyệt, cơ quan bên trong đã khởi động toàn bộ, mỗi giây đều không thể thả lỏng.
Bọn họ đi thật chậm, Lâm Cảnh Phong nín thở, sợ đạp trúng cơ quan, tiếng Keng keng đòi mạng của đồng nhân đã ngừng bặt, nhưng y cứ cảm thấy trong bóng tối vẫn còn mối nguy hiểm lớn hơn đang chờ chực.
Qua mấy tiếng sau, Triển Hành kéo đai ba lô của Lâm Cảnh Phong đi ra khỏi mật đạo, cuối mật đạo là một con đường vắt ngang.
Lâm Cảnh Phong dựa vào miệng thông đạo thở ra.
"Đây là nơi chúng ta đã tiến vào!" Triển Hành phát hiện đĩa Tuế tinh tý ngọ trên vách tường bên ngoài thông đạo, hưng phấn nói: Thật tốt quá!
Lâm Cảnh Phong thắp đèn dầu, phát hiện đồng nhân nơi này không có nhỏ nước, bên chân còn có gói bánh trứng Triển Hành vứt cách đây mười hai tiếng trước nữa.
Lâm Cảnh Phong thử điều chỉnh đĩa Tuế tinh trên tường, vừa đụng vào, mật đạo lúc tới lập tức ầm ầm đóng lại.
Thoát hiểm rồi?
Nhưng con đường đầu tiên thông hướng hang trộm vẫn chưa mở ra, Lâm Cảnh Phong nhớ lại vị trí của vòng tròn trên tường vào thời điểm đầu tiên nhất lúc Lệ Lệ mở đĩa Tuế tinh.
"Nó bắt đầu xoay từ khi nào?"
Lâm Cảnh Phong hỏi: Cậu nhớ không?
Triển Hành lấy di động ra:
"Tôi có chụp lại nè, xem thử đi"
Triển Hành rê hình tới trước, phát hiện có thêm rất nhiều ảnh chụp, bèn lấy làm khó hiểu.
"Mấy tấm đó là tôi chụp giúp cậu đấy" Lâm Cảnh Phong nói:
"Lúc cậu ngủ gà ngủ gật không chụp lại quá trình xoay đĩa Tuế tinh, đưa tôi, để tôi lật"
Triển Hành: Khoan, đợi tôi tìm…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!