Chương 1: MIÊU TƯỚNG QUÂN

2065 dương lịch, Thượng Hải, trạm xe lửa Hồng Kiều.

Triển Hành đeo một cái ba lô thể thao, đứng trước sân ga, liên tục liếc trộm người thanh niên bên cạnh.

Ba lô du lịch mà người nọ đeo ước chừng to gấp ba lần của Triển Hành, y hệt một tên lư hữu*, nhưng so với người hoạt động ngoài trời, lại phảng phất có nhiều hơn một khí chất nào đấy. [*cách gọi dành cho những người thích phong trào dã ngoại, du lịch tự túc]

Thanh niên cao 1m8, vóc dáng thẳng tắp, màu da tiểu mạch khỏe mạnh, thoạt nhìn cùng lắm là ngoài hai mươi, sườn mặt anh tuấn thon gầy, hai hàng mày anh khí tôn lên sống mũi cao thẳng, đẹp trai vô cùng.

Y mặc cái áo khoác quân đội, quần dài việt dã, giày lính, hai mắt vô thần nhìn thẳng, không chớp lấy một cái.

Hai bàn tay y đeo găng hở ngón, ngón cái lơ đãng móc vào trong túi quần dài, ngón áp út và ngón út gập lại, vừa vặn lộ ra hai ngón giữa và ngón trỏ.

Triển Hành nghiêng đầu, mượn động tác nhìn xe lửa mà chuyển từ nhìn lén sang nhìn trắng trợn; rồi lại xoay người qua, khẽ há miệng, quang minh chính đại mà nhìn, người thanh niên trước sau vẫn không có biểu hiện khó chịu nào.

Cứ như y đứng ở đây là để cho Triển Hành nhìn vậy, cũng hết sức hưởng thụ việc bị người khác tham quan.

Triển Hành thực sự nhịn không được, chủ động bắt chuyện:

"Hi! Anh bạn! Xin chào a!"

Người thanh niên liếc mắt khinh thường, không thèm phản ứng với Triển Hành.

Triển Hành lại hỏi:

"Anh đi đâu? Chúng ta kết bạn nhé?"

Người thanh niên vẫn giữ vẻ mặt chẳng buồn để ý tới, Triển Hành vô cùng cẩn thận nhích tới gần nửa bước, rồi thêm nửa bước nữa. Cậu phát hiện một mảnh ngọc bội màu trắng nằm tại nơi buộc chìa khóa bên hông người thanh niên.

Triển Hành: !!!!

Người thanh niên: ?

Triển Hành: Đây đây đây…Đây là…

Xe lửa hụ còi chói tai vào trạm, phụ nữ xô đẩy lẫn nhau, đàn ông tránh đường, nhường cho đám phụ nữ lên xe trước, Triển Hành vẫn còn đắm chìm trong sự kinh hoàng dữ dội, đám người như dòng lũ gào thét che khuất cậu, lúc này cậu mới nhớ tới chuyện lên xe.

Thần tình Triển Hành hoảng hốt, kiểm vé lên xe, đổi lại tấm thẻ giường nằm tầng dưới. Cậu tiện tay ném ba lô xuống, gối đầu lên, vẻ mặt khó có thể tin. Quá thần kỳ!

Cậu rút di động trong túi quần ra, do dự có nên khởi động máy hay không, nói chuyện ngọc bội cho bạn cậu biết, lát sau thấy người thanh niên nọ cũng lên xe, nhét cái ba lô du lịch to đùng xuống gầm giường_____y nằm tầng dưới, đối diện Triển Hành.

Triển Hành: …

Người thanh niên nằm trên giường, hai mắt nhìn ván giường trên đỉnh đầu, vẻ mặt thất thần.

Trong lòng Triển Hành như có một vạn nào dê nào lạc đà gào thét chạy băng băng qua.

Cậu quả thật nhịn hết nổi, hỏi: Này, ê?

Người thanh niên không trả lời.

Triển Hành mở di động, sau mười giây khởi động máy, điện thoại reo vang, Triển Hành không nói hai lời ngắt máy cái rụp, giơ di động lên, lén la lén lút mở chế độ chụp ảnh lia qua người thanh niên nọ.

Di động lại reo, Triển Hành tắt tiếp, giằng co ước chừng cả chục lần như thế, cuối cùng Triển Hành cũng đè cửa chớp thành công, kacha một tiếng, chụp được ảnh người thanh niên nọ đang gối đầu lên cánh tay, nửa nằm ở trên giường.

Thu bằng chứng hoàn tất, cậu nhanh chóng tắt máy.

Triển Hành cất điện thoại xong, tỉ mỉ ngắm người thanh niên kia, lòng hiếu kỳ quả thật muốn nổ tung, xe lửa rầm rập rầm rập khởi hành, Triển Hành lăn qua lộn lại trên giường, chốc lát sau ngồi dậy.

Người thanh niên nằm đó, không ngừng kéo ngón trỏ và ngón giữa của mình, giống như muốn làm cho nó dài ra thêm, dư quang khóe mắt chú ý đến Triển Hành đang nhìn lén y, thế là không kéo nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!