Dung Yên khẽ xoa xoa mắt, một dì và một chị gái ư? Ai lại đến vào giờ này nhỉ?
Cô nhìn về phía Giang Ngự Hàn, lập tức đôi mắt mở to, tròn xoe vì kinh ngạc.
Quầng thâm dưới mắt anh rất rõ, gương mặt điển trai lại càng thêm u ám, đáng sợ.
Hoàn hồn lại, Dung Yên cẩn thận hỏi anh:
"Có phải anh không thoải mái ở đâu không?"
Anh lạnh lùng trả lời ba chữ:
Em nghĩ sao?
Dung Yên nhớ lại chuyện xảy ra tối qua. Không chỉ không chịu trách nhiệm, cô còn để An An ngủ chung với Giang Ngự Hàn.
Nhưng rõ ràng An An đã đắp chăn riêng, không chung chăn với anh mà!
Sau một hồi cắn môi tự vấn, cô rụt rè hỏi nhỏ:
"Không lẽ tối qua anh ngủ không được sao?"
"Ừm, nhưng không sao, thời gian còn nhiều mà."
Dung Yên: ...
"Mami, mami mau ra mở cửa đi, dì và chị gái vẫn đang bấm chuông đó."
Dung Yên bất lực liếc Giang Ngự Hàn một cái, cô bèn dẫn An An ra mở cửa.
Từ màn hình, cô nhìn thấy dì mà An An nói chính là mẹ kế của Giang Ngự Hàn.
Còn chị gái kia thì chính là thanh mai trúc mã của anh
- Cố Tuyết Ca.
Hai người này cùng nhau tới, trông chẳng có vẻ gì là ý tốt!
Dung Yên mở cửa, chủ động lên tiếng:
"Phiền hai người ngồi đợi một chút, chúng tôi còn chưa rửa mặt."
Cố Tuyết Ca dịu dàng đáp:
"Không sao, là do em và bác gái đến sớm quá."
Hơn tám giờ sáng đã đến, đúng là hơi sớm thật.
"An An, rót nước cho dì và chị đi con."
Dạ vâng, mami.
An An nhỏ bé dậy sớm, đã rửa mặt sạch sẽ, ngoan ngoãn làm theo.
Quay lại phòng Giang Ngự Hàn, Dung Yên nhanh chóng rửa mặt rồi giúp anh làm vệ sinh cá nhân một cách nhanh nhất có thể.
Nhìn quầng thâm dưới mắt anh, Dung Yên không khỏi cau mày. Cái này mà để người ta thấy, chắc chắn sẽ nghĩ cô ngược đãi anh mất!
Như đang cố tình dỗi, Giang Ngự Hàn chẳng thèm hỏi ai tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!