Giang Ngự Hàn thật đáng sợ, Dung Yên chỉ biết thầm nghĩ: Đáng sợ quá đi mất!
Cô cúi gằm đầu, không dám đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh.
Hiện tại, Giang Ngự Hàn vẫn chưa thể hoạt động linh hoạt tay chân phải dựa vào đồ vật để ngồi. Nhưng khí thế trên người anh thì cao ngất, tựa như một ngọn núi cao chót vót.
Một lúc lâu sau, Dung Yên mới lí nhí mở miệng:
"Hiểu rồi, nhưng chuyện phạm pháp thì em không làm đâu. Với cả, những chuyện bị anh chiếm tiện nghi, em cũng không làm."
Cô vừa nói xong, liền nhận ngay ánh mắt đầy khinh thường của Giang Ngự Hàn.
Không lâu sau, anh còn gọi thẳng tên cô.
Dung Yên: ...
"Có, có đây. Anh muốn em làm gì, cứ nói thẳng đi!"
"Tư tưởng của em sao lại không trong sáng như vậy? Đến nước này rồi mà còn nghĩ mấy chuyện trai gái?"
Em... em…
Dung Yên tức đến nghẹn lời.
Giang Ngự Hàn lạnh lùng quát:
"Em cái gì mà em! Mau lấy điện thoại ra!"
Dung Yên vẫn không nhúc nhích. Tuy khí thế của cô không được mạnh mẽ, nhưng vẫn dám bày tỏ ý kiến:
"Anh Giang à, bây giờ anh đang nhờ em giúp đỡ. Làm ơn giữ thái độ tốt một chút."
Giang Ngự Hàn hỏi lại:
"Lúc nãy anh nói sai chỗ nào à?"
Dung Yên gật đầu, đáp chắc nịch:
"Vâng, sai rồi. Em chỉ nói trước những điều cần lưu ý thôi. Tư tưởng của em rất trong sáng."
Anh chậm rãi nói:
"Vậy à? Thế em có muốn bao nuôi tiểu thịt tươi không?"
Dung Yên: ...
Đúng là câu hỏi c.h.ế. t người.
Cô không dám nói thật.
Suy nghĩ một lát, Dung Yên định lên tiếng thì lại nghe Giang Ngự Hàn cười lạnh, thốt ra một câu:
"Do dự rồi kìa. Chứng tỏ là muốn."
Dung Yên: ...
Cô còn cứu vãn được tình huống này không đây?
Thôi, có những chuyện càng giải thích càng thêm mập mờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!