Tập đoàn Dung Thị.
Dung Nhung cuối cùng cũng chờ được điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Cô vội vàng nhấc ống nghe, khẽ nói một câu:
Xin chào.
"Tam Thiếu không sao, còn có thể chuẩn bị xuất viện rồi…"
Đặt ống nghe xuống, Dung Nhung thở phào một hơi thật nặng nề, ngả người dựa vào ghế làm việc.
May mà chị gái cô, Dung Yên, dù không mấy tác dụng nhưng sau khi nhận được tin nhắn lại không ngu ngốc đến mức vô phương cứu chữa.
Rầm!
Cửa văn phòng bị người ta đá tung ra, Dung Nhung sợ hãi đến mức đứng bật dậy. Khi thấy người bước vào là Giang Ngự Nhiên, sắc mặt cô lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Không để Dung Nhung kịp mở lời, Giang Ngự Nhiên đã tiến lên trước, túm lấy cổ áo sơ mi trắng của cô.
"Là cô báo tin đúng không? Đừng tưởng tôi không biết, cô luôn nhòm ngó Giang Ngự ."
Dung Nhung ra sức lắc đầu:
Em không có…
Giang Dự Nhiên hất mạnh cô xuống đất như vứt bỏ một chiếc giẻ lau.
"Đưa điện thoại của cô đây."
Dứt lời, Giang Ngự Nhiên ngồi xuống ghế làm việc.
Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn Dung Nhung lồm cồm bò dậy từ dưới đất, nhặt chiếc điện thoại trên bàn đưa cho anh.
Không thèm nhận lấy, anh lạnh nhạt ra
lệnh:
Đồ ngu, mở khóa.
Không dám chần chừ, Dung Nhung lập tức mở khóa điện thoại rồi dâng lên.
Giang Ngự Nhiên nhận lấy điện thoại nhưng không thèm liếc mắt, lập tức ném thẳng vào tường.
Dung Nhung nhìn điện thoại của mình rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Anh... anh…
Không để cô kịp nói hết câu, bàn tay của người đàn ông đã bóp chặt cổ cô.
"Xem ra cô không ngu như tôi nghĩ, biết dùng điện thoại khác để báo tin."
Dung Nhung bị bóp cổ, khó khăn lắm mới thốt ra được vài từ:
"Em... Em không biết anh đang nói gì…"
Không buông tay, Giang Dự Nhiên từ tốn nói:
"Cô nghe lén tôi gọi điện, biết tôi định đổi thuốc của Giang Ngự Hàn thì liền giả vờ công ty có việc gấp để báo tin cho cậu ta. Đúng là tôi đã đánh giá thấp cô, đồ tiện nhân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!