Dung Yên có chút hối hận vì đã không khóa cửa phòng bệnh.
Nếu không, Dung Nhung và Giang Ngự Nhiên sẽ không thể xông thẳng vào như hai vị khách không mời mà đến.
Cô vẫn còn đang đỏ mặt tía tai vì những lời của Giang Ngự Hàn.
Cả hai bước tới trước giường bệnh, chăm chú đánh giá Giang Ngự Hàn từ đầu đến chân.
Giang Ngự Nhiên là người mở miệng trước:
"Chú ba, chú thật sự tỉnh rồi.* *Chú: ở đây là cách xưng hô của người anh với người em, không liên quan gì đến chú cháu. Dung Nhung không nói gì, ánh mắt như dừng lại cố định trên gương mặt của Giang Ngự Hàn."Bọn họ là ai?
"Giang Ngự Hàn cảm thấy mình giống như con khỉ đang bị người ta xem, bực bội hỏi Dung Yên. Dung Yên lạnh nhạt đáp:"Anh ấy là anh hai của anh, Giang Ngự Nhiên. Còn cô ấy là em thứ hai của em, Dung Nhung.
"Giang Ngự Nhiên bật cười:"Chú ba, chú mất trí nhớ rồi à, đến cả anh hai đây mà cũng không nhận ra?
"Dung Nhung cũng cười, mất trí nhớ thì tốt quá còn gì. Giang Ngự Hàn hờ hững ừ một tiếng, rõ ràng không muốn nhiều lời với hai người này. Một lát sau, Giang Ngự Nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, cười càng lúc càng đắc ý."A Hàn, nếu chú đã không nhớ gì, vậy để tôi nói rõ cho chú nghe. Hiện giờ, tôi mới là tổng giám đốc của tập đoàn Giang Thị. Bốn năm qua, tôi đã quản lý công ty gọn gàng ngăn nắp, thậm chí còn tốt hơn cả khi chú làm.
"Ánh mắt của Dung Yên thoáng hiện lên sự lạnh lẽo. Cô đứng chắn trước Giang Ngự Hàn, lạnh giọng nói với Giang Ngự Nhiên:"Anh hai, A Hàn vừa mới tỉnh, chuyện công ty để sau hãy nói.
"Giang Ngự Nhiên đẩy mạnh Dung Yên một cái, khiến cô ngã ngồi lên giường bệnh. May mắn thay, giường bệnh cao cấp đủ lớn, cô không chạm phải Giang Ngự Hàn. Dung Yên còn chưa kịp đứng lên thì đã nghe Giang Ngự Nhiên nói:"Em dâu, chính vì A Hàn mới tỉnh nên tôi càng cần nói rõ để chú ấy chuẩn bị tâm lý.
"Trước khi trở thành phế vật, chú ấy rất coi trọng chức vị tổng giám đốc này."
Hai chữ phế vật khiến ánh mắt của Dung Yên sắc như dao.
Mặc dù Giang Ngự Hàn và Giang Ngự Nhiên là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng dù sao cũng có quan hệ m.á. u mủ.
Vậy mà Giang Ngự Nhiên lại đến khiêu khích ngay khi Giang Ngự Hàn vừa tỉnh, còn buông lời cay độc. Thật sự quá đáng!
Dung Yên đứng dậy, đối diện với Giang Ngự Nhiên, từng chữ lạnh lùng vang lên:
"Anh vừa nói ai là phế vật?"
Giang Ngự Nhiên khinh thường đáp:
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
"Đương nhiên là A Hàn. Bốn năm qua, chú ấy chẳng phải chỉ nằm như một phế vật trên giường sao? Dù bây giờ đã tỉnh lại, nhưng vẫn là phế vật thôi."
Những lời này quá đáng đến mức Dung Nhung bên cạnh cũng không thể chịu nổi:
"Ngự Nhiên, đừng nói khó nghe như vậy, dù sao A Hàn cũng vừa mới tỉnh."
"Em vừa gọi cậu ta là gì?"
Không để Dung Nhung kịp trả lời, Giang Ngự Nhiên lập tức tát cô một cái.
Chát!
Âm thanh chói tai vang lên, khiến Dung Yên cũng cảm thấy đau thay.
Giang Ngự Nhiên này còn bạo lực hơn cả Giang Ngự Hàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!