Chiếc áo n.g.ự. c ấy có màu tím.
Làn da của cô trắng như tuyết, làm nổi bật màu sắc ấy một cách quyến rũ c.h.ế. t người.
Giang Ngự Hàn nhận ra, có một nơi trên cơ thể mình dường như đang tỉnh dậy.
Vợ ơi…
Dung Yên vừa cởi xong một chiếc cúc áo, ngẩng đầu lên, ngây ngô hỏi anh:
Sao vậy?
Khoan đã!
Vừa rồi Giang Ngự Hàn gọi cô là gì? Vợ ư?
Có phải tai cô nghe nhầm không? Trước giờ anh toàn gọi cả họ lẫn tên cô một cách lạnh lùng, chưa bao giờ gọi cô bằng từ thân mật ấy.
"Em thích màu tím sao?"
Sau một lúc lặng người, Dung Yên bừng tỉnh, đứng thẳng dậy, tay ôm trước n.g.ự. c đầy đề phòng.
"Anh, anh không được nhìn lung tung."
Muốn lau người cho Giang Ngự Hàn, cô chắc chắn phải cúi xuống, mà như vậy thì… mọi thứ sẽ lộ ra hết.
Nghĩ đến đây, mặt cô càng đỏ hơn.
Anh nhếch nhẹ khóe môi, giọng trầm khàn vang lên, hỏi cô:
"Tại sao anh không được ngắm vợ của mình chứ?"
Dung Yên: ...
Không làm nổi việc này nữa.
Cô đúng là không nên mềm lòng ở lại chăm sóc anh ta, lẽ ra nên về nhà ở bên An An.
Dù sao thì giờ Giang Ngự Hàn tứ chi đều bất động, không thể tự mình phản đối việc để Chu Mại tới chăm sóc anh.
Dung Yên nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh:
"Có lẽ vài ngày nữa thôi, em sẽ không còn là vợ anh nữa. Vậy nên, nhắm mắt lại đi."
Không những không nhắm mắt, Giang Ngự Hàn còn hung hăng chất vấn:
"Em có người đàn ông khác rồi phải không?"
Dung Yên: ...
Mất trí nhớ không ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, xác nhận xong!
Cởi xong hết cúc áo, Dung Yên bắt đầu giúp anh lau người.
Sự im lặng của cô, trong mắt Giang Ngự Hàn, lại là một sự thừa nhận.
Dưới ánh mắt đầy âm u và nguy hiểm của anh, Dung Yên đã lau xong phần thân trên của anh.
Quần áo vừa thay rất sạch sẽ, không cần thay lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!