Chương 2: Anh điên rồi

Đánh giá: 9 / 1 lượt

Đợi đến khi Dung Yên hoàn hồn lại từ câu nói của Giang Ngự Hàn, trong phòng chỉ còn lại mình cô.

Thậm chí chưa kịp mang giày, cô đã chạy theo ra ngoài. Nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là chiếc siêu xe của người đàn ông rời đi đầy ung dung. Một bước hụt, cô ngã ngồi xuống đất.

Không có bất kỳ lời giải thích nào.

Ngay cả khi muốn cô tiếp tục làm thế thân, ít nhất Giang Ngự Hàn cũng nên dỗ dành cô một chút chứ?

Dung Yên chỉ muốn biết, rốt cuộc A Chỉ, người mà Giang Ngự Hàn yêu sâu đậm, là ai? Tại sao lại có gương mặt giống hệt cô? Đó là trùng hợp sao?

Vì mẹ cô chỉ sinh ra cô và em trai, sau đó thì qua đời vì bạo bệnh.

Quản gia đỡ Dung Yên đứng dậy, cô chỉ uống vài ngụm cháo rồi trở về phòng, gửi cho Giang Ngự Hàn một tin nhắn.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

[Hôm nay khi nào anh rảnh chúng ta đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn?]

Đến khi màn đêm buông xuống, Dung Yên vẫn không nhận được hồi âm.

Cô không bật đèn, cũng không khóc, chỉ lặng lẽ ngồi trong bóng tối, ôm lấy chính mình.

Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Dung Yên chậm rãi cầm điện thoại lên nhìn, là Giang Ngự Bạch – em trai của Giang Ngự Hàn.

Vừa nhấn nút nghe, giọng nói gấp gáp của Giang Dự Bạch đã vang lên bên tai cô:

"Chị dâu, mau đến đây đi, anh ba điên rồi..."

Cúp điện thoại, Dung Yên còn chưa kịp thay đồ, suýt chút nữa đã ra ngoài với đôi dép lê dưới chân.

May mắn là đường không tắc, khoảng mười lăm phút sau, xe dừng trước cửa hội sở Lan Kiều.

Dung Yên rất ít khi đến những nơi như thế này và cũng không thích.

Giang Ngự Bạch đích thân ra đón cô, dẫn cô đến trước cửa phòng bao, còn nhắc nhở:

"Chị dâu, khi vào nhớ cẩn thận, đừng giẫm phải kính vỡ."

Dung Yên gật đầu, đẩy cửa bước vào.

Ánh đèn chói mắt, có lẽ vì nền nhà đầy những mảnh kính vỡ, khiến cô khẽ ho vài tiếng. Mùi rượu nồng nặc trong không khí làm cô cảm thấy khó chịu.

Rất nhanh, cô đã nhìn thấy Giang Ngự Hàn ngồi chính giữa căn phòng.

Chưa kịp tiến đến gần, Dung Yên đã cảm nhận được luồng khí lạnh và sự tức giận tỏa ra từ anh.

Như không nhận ra sự hiện diện của cô, Giang Ngự Hàn uống cạn ly rượu, rồi lại rót đầy một ly khác. Động tác đầy phóng khoáng, anh uống một hơi cạn sạch.

Dung Yên nhíu chặt mày.

Dù Giang Ngự Hàn coi cô như thế thân thật đáng ghét, nhưng suốt một năm qua, anh đối xử với cô không đến nỗi tệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!