Chương 126: Làm điều mình muốn

Đánh giá: 9 / 1 lượt

Nghĩa trang.

Dung Yên bước đi rất chậm, cô còn cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Giang Ngự Hàn chỉ đi nhanh hơn cô một chút, giống như đang dẫn đường.

Đầu óc cô trống rỗng, cho đến khi người đàn ông dừng lại, cô không để ý mà đ.â. m sầm vào lưng anh.

Trán cô có chút đau nhói nhưng cơn đau ấy lại giúp cô tỉnh táo hơn.

Giang Ngự Hàn đưa tay ôm lấy cô.

Nhìn tấm bia mộ trước mặt, trái tim Dung Yên đột nhiên thắt lại.

Ninh Chỉ trên bia mộ mỉm cười thật xinh đẹp, giống hệt với những bức ảnh mà cô từng thấy.

Đây là một cô gái thích mặc váy đỏ, cười rực rỡ và kiêu hãnh.

Nhìn thấy ngày mất được khắc trên bia, Dung Yên chợt sững sờ: Hôm nay là ngày giỗ của A Chỉ.

Không trách được Giang Ngự Hàn lại chọn hôm nay để đưa cô đến đây.

Thật vậy, A Chỉ đã qua đời nhiều năm.

Tính ra, cũng đã bảy, tám năm rồi.

"Cô ấy có lẽ là em gái song sinh của em."

Dung Yên quay đầu, kinh ngạc nhìn Giang Ngự Hàn.

Mặc dù cô đã từng đoán như vậy nhưng khi thực sự nghe chính miệng anh nói ra, cô vẫn có chút ngỡ ngàng.

Giang Ngự Hàn siết chặt bàn tay lạnh lẽo của cô, giọng nói mang theo chút khàn khàn.

"Ba em có lẽ đã phát hiện cô ấy bị sứt môi bẩm sinh ngay khi chào đời, thế nên liền nhẫn tâm vứt bỏ cô ấy. Sau đó, cô ấy được một cặp vợ chồng hiếm muộn nhận nuôi. Họ đối xử với cô ấy rất tốt, còn đưa cô ấy đi chữa trị. Cô ấy qua đời vì tai nạn xe…"

Mưa rơi.

Nhưng Dung Yên không cảm nhận được.

Chỉ đến khi Giang Ngự Hàn nhét cô vào trong xe, cô mới sực tỉnh.

Mặc dù chưa từng gặp A Chỉ nhưng sau khi nghe Giang Ngự Hàn kể lại, cô cảm thấy đau đớn đến mức không thể thở nổi.

Ba cô, sao có thể chỉ vì A Chỉ bị sứt môi mà bỏ rơi em ấy chứ?

Nếu không nhờ cặp vợ chồng kia nhận nuôi thì chẳng biết A Chỉ sẽ ra sao...

Càng nghĩ, lòng cô càng thắt lại.

Nhưng ba cô vốn dĩ là người ích kỷ như vậy mà!

Nếu không phải vì cô kiên quyết đưa Dung Quang vào viện điều dưỡng thì có lẽ Dung Quang cũng đã bị ông ta bỏ rơi từ lâu rồi.

Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo bỗng được một hơi ấm bao phủ.

Dung Yên ngây người nhìn cốc nước trong tay Giang Ngự Hàn đã đưa cho cô.

Đã về đến nhà rồi nhưng cô vẫn chìm sâu trong nỗi đau mãi chẳng thể thoát ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!