Chương 6: Đây Không Phải Chiến Tranh

Người Thái là dân tộc võ dũng, hoặc ít nhất Bạc Thường tự nhận là như vậy. Vì lẽ đó nên hắn luôn cho rằng người Thái bất kể di cư đến đâu cũng phải có vương quốc riêng xứng đáng với vũ lực của bản thân.

Anh em người Thái ở Vạn Tượng (LanXang) ở Đại Thành (Ayutthaya) ở Lan Nạp (LanNa) đã chứng minh điều đó.

Năm mười chín tuổi, hắn kế thừa Mường nhỏ của cha làm Phù Nạm (thủ lĩnh) mường Đốc Mai. Năm Bạc Thường hai mươi ba tuổi Cầm Cương hợp mưu với Cầm Nương phất tay kêu gọi người Thái ở Mường Thanh, Mường Khiêm, Mường Luân khởi binh chống lại triều đình người Việt.

Nghe lời hiệu triệu của Cầm Cương, hắn cho rằng thời cơ xây dựng công lao sự nghiệp đã đến, đem theo tám trăm anh em trong Mường đầu nhập Cầm Cương ở Mường Thanh.

Từ ba Mường ban đầu, nghĩa quân chẳng mấy chốc thành năm Mường, bảy Mường v.v. Anh em người Thái ở Vạn Tượng cũng cử binh sang giúp, chỉ trong vòng vài tháng đã tụ hơn sáu vạn chi chúng.

Ai nấy đều hừng hực khí thế, vì thành lập vương quốc người Thái ở nơi này dù bỏ mạng lại có xá chi.

Năm đó, dưới làn mưa xuân, Bạc Thường lần đầu tiên trong đời trải qua cảm giác bất lực như vậy. Quân của hắn, mà cũng không phải chỉ mình quân của hắn, tất cả các cánh quân bao gồm cả cánh quân của hắn bị quân Việt từ bốn phương tám hướng vây đánh, chia cắt, siết vòng vây, tiêu diệt.

Cầm Cương đem quân rút lui định đánh du kích nhưng quân Thái đi đâu, trốn chỗ nào cũng bị quân Việt biết được đuổi gấp mà đánh. Đến lúc này thằng ngu cũng biết trong người Thái có Thái gian, không chỉ một tên.

Nước mưa trộn với máu loãng chảy đỏ cả mặt đất Từ Mường Luân đến Mường Lai, từ Mường Khiêm đến Mường Lễ.

Quân Việt làm đi làm lại trò đó như mây trôi nước chảy, từng cánh quân c·hết thì c·hết, bỏ chạy thì bỏ chạy, đầu hàng thì đầu hàng.

Chỉ trong hai mươi hai ngày, tướng không thấy mặt quân, quân không nghe lệnh tướng. Hơn sáu vạn đại quân bị quân Việt đánh tan tác.

Hai vạn quân của người anh em Vạn Tượng phần bị g·iết, phần bỏ chạy, còn hơn tám ngàn người b·ị b·ắt, cộng với tù binh các Mường hết thảy hơn hai vạn người bị đeo gông áp tải về xuôi.

Không rõ người Việt bắt trai tráng Thái xuống xuôi làm gì, chỉ biết từ đó đến nay không nghe tin gì của hai vạn người này nữa.

Đến lúc đã chạy thoát, hắn vì không cam lòng mà quay lại, hắn muốn biết kẻ địch có bao nhiêu người mà có thể t·ấn c·ông tràn ngập như thế.

Xa xa trông về đoàn quân khải hoàn của người Việt, còn khỏe mạnh đâu đó hơn ba vạn người. Hắn biết, quân Việt tổn thất không đáng là bao, tổng số c·hết và b·ị t·hương không quá ba ngàn.

Nghĩa là quân Việt nghiền nát sáu vạn chi chúng chỉ dùng tổng cộng không quá ba vạn năm ngàn người cả lính lẫn dân phu.

Đây không phải c·hiến t·ranh, đây là một cuộc tàn sát.

Tâm tàn chí lạnh, Bạc Thường dẫn hơn hai trăm anh em còn lại, đem phụ nữ trẻ em trong Mường chạy về phía nam. Xuyên qua Chiềng Châu, đi gần hai mươi dặm hắn tìm được một thung lũng, có tới ba con đường thông ra ngoài.

Bạc Thường bèn dựng một Chiềng ở đây, gọi là Chiềng Mai (đô thị mới).

Nhờ vũ lực phi thường, lại là người đã trải sự đời, hắn nhanh chóng thu phục ba bản xung quanh, dựng Mường mới ở đây, vẫn gọi là Mường Đốc Mai.

Bạc Thường dựng Mường mới chăm chỉ phát triển, thu nhận lưu dân. Chỉ ba bốn năm hắn đã có trong tay gần bốn trăm dũng sỹ, khôi phục lại phần nào khí tượng Mường Đốc Mai cũ.

Các bản nơi xa như bản Uôn, bản Som, bản Khả, bản Chăng, bản Đỏ v.v. đều có ý muốn thân cận.

Năm kia người Vạn Tượng lại sai tướng Đạo Mông sang dụ dỗ Cầm Nghiễm khởi binh ở Mường La, Nghiễm sai người đến kêu gọi hắn đổ máu để thành lập vương quốc Thái mới. Bạc Thường chỉ xì cười khinh miệt.

Năm đó Cầm Cương là khí độ bực nào, trong tay có sáu vạn đại quân mà còn chống không nổi quân Việt. Cầm Nghiễm dựa vào vài ngàn quân ô hợp có thể làm nên trò trống gì ?

Đúng như hắn dự đoán, không ngoài một tháng quân Vạn Tượng cùng quân của Cầm Nghiễm b·ị đ·ánh tan tác, người Việt buộc tù binh thành xâu đem tế ở Thái Miếu.....

Đường rừng ban đêm thật là bập bõm, kể cả con đường được cho là lớn nhất tiến vào bản làng của con người cũng vậy.

Lê Khôi cưỡi ngựa chậm rãi tiến về bản Phạn Đúc, bên đường thi thoảng thấy mấy cái xác bị cắt cổ, dưới ánh đuốc trong đáy mắt chúng có chút bất ngờ, sợ hãi cùng không cam.

-Ý.

-Dạ.

- Ăn bí đỏ xào thực sự có thể trị bệnh quáng gà sao ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!