Chương 50: Câu

Hải Khẩu là một cảng biển nhỏ, mà cũng chả phải, nói nó là hải cảng chẳng bằng nói nó là một cái cảng cá thì đúng hơn.

Từ thời Tiền Tần nơi này đã là một bộ của Lạc Việt, người Lạc Việt xưa phân bố khắp một vùng đông nam cao nguyên Vân – Quý, miền tây Quảng Tây và miền bắc Việt Nam, khu vực bán đảo Lôi Châu cùng đảo Hải Nam cũng không ngoại lệ.

Đến cuối thời Chiến Quốc, Tần Thủy Hoàng mở cuộc chinh phạt xuống phương nam, người Lạc Việt đã dần triệt thoái khỏi các khu vực miền nam cao nguyên Vân

- Quý, miền tây Quảng Tây mà bỏ chạy về khu vực đồng bằng sông Hồng, (1) một phần khác vượt biển chạy xuống đảo Hải Nam.

Một phần chạy vào sâu trong đảo hòa vào cộng đồng người Lê đã di cư từ hàng ngàn năm trước đó, phần khác thì định cư ở cảng biển đối diện đại lục, chính là Hải Khẩu.

Cứ như thế đến mãi sau khi người Hán tiêu diệt nước Nam Việt mới đặt huyện Nhai Châu cai trị ở đây. Thế nhưng, khu vực Nhai Châu (đảo Hải Nam) từ xưa vẫn bị coi là vùng khỉ ho cò gáy, quan lại tranh đấu quyền lực thất bại thì đuổi xuống Nhai Châu câu cá đã thành thông lệ.

Vậy nên tình hình phát triển kinh tế, xã hội ở đây cũng không mấy khả quan.

Cứ thế hơn ngàn năm sau, đến khi người Hán chạy loạn Mông Cổ xuôi nam thì dân cư ở đây mới khá khẩm hơn, kinh tế cũng vì thế mà khởi sắc.

Đoàn thuyền lớn của thương hội Vĩnh Xương không được vào cảng, mà thực ra cái cảng cá bé tí cũng chẳng đủ chỗ chứa cả đoàn thuyền lớn như thế, chỉ có thể cho vài ba chiếc Đại Phàm ghé vào cảng trao đổi hàng hóa.

Đám thương nhân đã chờ đợi từ lâu, mấy năm nay đều thế cả. Trước kia, khi hàng hóa của thương hội chưa có danh tiếng đã từng phải dừng hẳn ba bốn ngày sai người vào truyền tin cho đám thương nhân.

Bây giờ thì khỏi cần, chúng bố trí cả cửa hàng ở cái cảng này chờ thuyền của thương hội đi qua mỗi nửa tháng một lần.

Từ ngoài khơi dương ống nhòm lên nhìn, Lê Ý không khỏi khẽ nhếch miệng lên. Không ai nỡ long khó xử hoàng kim bạch ngân, không phải sao.

Vì kiếm tiền đám thương nhân đã chờ đợi ở cầu cảng từ sớm, thấy thuyền Đại Phàm tách đội ghé vào trên gương mặt ai nấy đều tỏ vẻ hoan hỷ.

Nói đùa cái gì, hàng của thương hội Vinh Xương bất kể rượu, xà phòng, nhục tinh hay tuyết điềm đều là hàng tốt, nửa tháng một lần hàng cũng hơi có vẻ chưa đủ.

Thậm chí ngay cả tơ lụa sống An Nam cũng có phong vị riêng, tuy không có độ mềm và mịn như tơ lụa thiên triều nhưng độ cứng, độ phồng và dai đặc trưng cũng có tập khách hàng riêng.

Trịnh Đạo đứng bên cạnh buông ống nhòm xuống cười nói.

-Xem ra chúng ta rất được hoan nghênh, mi xem ba thuyền hàng chưa vào đến nơi đã được tiếp đón nhiệt tình như thế, mi nói thử xem, anh mà theo thuyền vào bờ có cuộc diễm ngộ với em gái Hán gia nào không, hà hà ...

Lê Ý cười nhạt nhẽo.

-Hoan nghênh? Đúng là chúng hoan nghênh, nhưng là hoan nghênh hàng của chúng ta, nghĩa là lợi ích do chúng ta mang đến chứ không phải bản thân chúng ta.

Trịnh Đạo vỗ vai Lê Ý vẻ mặt chẳng đáng nói.

- Con người mà, trăm nhà ganh đua cũng vì chữ lợi mà thôi.

Sắc mặt Lê Ý có chút lạnh lại, nói khẽ đến mức chỉ có Lý Vĩ cùng Nguyễn Tuy đứng ngay phía sau có thể nghe thấy.

-Đúng vậy, lợi ích nha.

Cho nên bọn chúng trăm phương ngàn kế câu bố em, bố anh ra khỏi Đông Kinh. Anh đoán xem, thành Đông Kinh không có ít nhất một trong hai người trấn giữ thì cái mạng của tiểu Hoàng Đế cùng Thái Hậu có thể giữ được bao nhiêu lâu?

Con ngươi Trịnh Đạo co rụt lại, quay qua nhìn Nguyễn Tuy, chỉ thấy cả Nguyễn Tuy lẫn Lý Vĩ đều cúi mặt đếm kiến trên sàn tàu, lâm vào trạng thái giả điếc. Hắn gằn từng chữ với Lê Ý.

-Nói như vậy, từ đầu tháng sáu đến nay xứ Hưng Hóa căng thẳng lên là do ...

Lê Ý đưa cái ống nhòm cho Lý Vĩ, vẻ mặt hài hước nhưng ngôn từ không mang chút nhiệt độ nào, chậm rãi nói.

-Từ nửa cuối tháng năm, ngay sau khi bố em đưa ra ba điều kiện để phổ cập phương thức canh tác lúa mới, bọn chúng đã động tác luôn luôn.

Tây đạo Tham tri bạ tịch Hà Lật đã bắt đầu xui khiến bọn thổ ty ở Mai Châu, Mộc Châu, sau lại khích bác bọn kimi ở Lai Châu, Luân Châu, Khiêm Châu, Lễ Tuyền, Chiêu Tấn v.v. rục rịch động binh.

Trịnh Đạo đập tay xuống mạn thuyền, có chút mất bình tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!