Ngô Sảm thấy Lê Ý lớn tiếng liền vội thanh minh.
- Lạy cậu, con cứ tính mỗi lính béo khoẻ nặng độ một trăm đến một trăm hai mươi cân (60-72kg) tính cả quân trang, lều võng, vật dụng cá nhân mỗi người hẳn là không quá hai trăm bốn mươi cân (144kg) vậy thì hai trăm năm mươi lính tính cả trang bị tối đa cũng không nặng hơn sáu vạn cân (36 tấn).
Thấy Ngô Sảm tính toán có vẻ chỉn chu, nó phất tay ra hiệu y nói tiếp.
- Con lại tính binh lính một ngày ăn tối đa hai cân gạo (1,2kg) uống hai cân nước, rau dưa thịt cá khác thêm hai cân nữa, c·hết no cũng không thể nhiều hơn sáu cân nhu yếu phẩm (3.6kg). Hai trăm năm mươi người mỗi ngày hết độ một ngàn năm trăm cân(900kg) một tháng hết độ bốn vạn cân (24 tấn) mười bốn tháng cùng lắm độ năm mươi sáu vạn cân (336 tấn) thôi ạ.
Thuyền Định Hải tải trọng có ích ít nhất bảy mươi vạn cân (420 tấn) con tính như thế mới hết chín phần sức tải, vẫn đang còn dư ra độ một phần mười sức tải cậu lớn luốn chất gì lên cũng được ạ. Những con số đó con đều tính toán tỉ mỉ nào dám lạm ngôn.
Nghe lời khẳng định chắc nịch của Ngô Sảm, trái tim Lê Ý chợt nhảy lên thình thịch, phải biết hạm đội mà Ma
-gien
-lăng (Ferdinand Magellan) dùng để vượt Thái Bình Dương chỉ là thuyền Caravel với chiếc lớn nhất có lượng choán nước khoảng một trăm hai mươi tấn (chiếc San Antonio).
Giờ đây đã có những chiếc thuyền với lượng chiếm nước toàn tải hơn bảy trăm tấn như tàu Định Hải thì việc bắt liên lạc với châu Mỹ không còn là chuyện viển vông.
Bây giờ thứ nó còn thiếu chỉ là một thuỷ thủ đoàn giàu kinh nghiệm, có năng lực phán đoán và lợi dụng gió mùa cùng các dòng hải lưu.
Nói đùa cái gì, đó chính là tân thế giới, là quê hương của ớt, cao su, ngô, khoai tây và hàng ti tỉ thứ có thể bơm máu cho cả một đế quốc.
Thứ khiến các Đế Quốc ở Châu Mỹ tỏ ra kém cỏi chẳng qua là không có công nghệ luyện thép cùng với sự thiếu vắng của gia súc lớn mà thôi.
"Khà khà … thiên phủ chi quốc, nơi vàng vương vãi đầy đất, Machacuti đúng không nhỉ? Mi không ngại nếu như ta đến và kết làm đồng minh với mi chứ? Mi hẳn là đã bắt đầu các cuộc chinh phạt ban đầu rồi đấy nhỉ, ta không ngại có một đồng minh hùng mạnh ở tân thế giới đâu."
Lê Ý xoa xoa tay chải vuốt kế hoạch của mình với Châu Mỹ, trung thực mà nói, như tổng thống Mỹ nào đó đã nói,
"thật là đần độn khi giúp lũ ngu của một dân tộc chống lại những kẻ tài năng nhất của dân tộc đó".
Vì vậy, nó chẳng có ý định trợ giúp mấy thành bang ven biển chống lại vương quốc Cusco, thứ sau này sẽ trở thành Đế quốc Tứ Thần (Đế quốc Inca).
Lại nói, ngay từ ban đầu nó cũng chẳng có ý định di quá nhiều dân hay chinh phạt châu Mỹ làm gì, nó quá xa xôi và tốn kém. Nếu muốn có khoai tây nó chỉ cần bán kiếm thép, muốn có cao su nó chỉ cần bán giáp thép, muốn có vàng nó chỉ cần bán súng hoả mai.
Biết là đất đai châu Mỹ màu mỡ đấy, nhưng cố sống cố c·hết mở đấy cho to làm gì rồi lại đuôi to khõ vẫy.
Việc quái gì phải đầu tư nhân lực vật lực chinh phạt, xây dựng đồn điền các thứ rồi nơm nớp lo sợ chúng làm phản? Buôn bán với dân bản địa không thơm hơn à. Mục tiêu đã được minh xác từ đầu dẫn đến yêu cầu của nó với tiền đồn ở châu Mỹ không cao.
Có thể là một vài khu định cư của người Việt ở mấy miếng đất nhỏ như Pa
-na
-ma hoặc đâu đó ven bờ Thái Bình Dương của Cô
-lôm
-bi-a.
Đương nhiên là không cần quá nhiều dân, chỉ vừa đủ để tự vệ trước các mối đe dọa chung quanh là được.
Song song với đó là vài điểm tiếp tế ở Hawaii và Ga
-la
-pa
-gốt (Galapagos).
Mục tiêu và phương hướng nhất quán như thế nên nó chả có mâu thuẫn lớn nào khả dĩ với nhà cai trị Đế quốc Tứ Thần cả, ngược lại, các Đế quốc thống nhất và ổn định lại càng có lợi cho thương hội Vĩnh Xương trong việc vơ vét của cải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!