Chương 42: Nghi Sơn

Trong lúc Chu Kỳ Trấn đang chơi trò Đế Vương chi thuật ở Bắc Kinh, Lê Ý lại đang chơi một trò khác mà nó đã mong mỏi suốt hai đời người mà không được, tập làm giáo viên.

Đúng, đúng là nó đã từng lên lớp bình dân học vụ cho đám ngũ trưởng quân Nam Xương, nhưng đám da dày thịt béo đó cầm thước vụt vào người như đánh vào lốp cao su, chả khoái tẹo nào.

Đến hôm nay nó mới có một tên học sinh da mềm thịt mịn, à nhầm ... phải là thông minh sáng dạ mới đúng ... để thử nghiệm năng lực dạy học của mình.

Trên chiếc lâu thuyền xa hoa của Lê thị, nó đang tay cầm thước, tay cầm sách khảo giáo Trịnh Bang. Trịnh Đạo ngồi bên cạnh cầm nửa quả dưa, vừa xúc từng thìa dưa nhai nhóp nhép vừa khoái trá xem thằng Bang ăn đòn.

Cả Trịnh Đạo cùng Lê Ý đều cực kỳ nhất trí cho rằng thương cho roi cho vọt, chỉ có nghiêm sư mới dạy ra được cao đồ. Nói đùa cái gì, ngay cả thiên tài như Lê Ý ngày trước cũng bị hai lão già Trình Hiền, Lý Thối đánh cho lên bờ xuống ruộng.

Hạng tầm thường như Trịnh Đạo thì khỏi phải nói, thê thảm hơn Lê Ý đâu chỉ vài lần. Trịnh Bang hẳn là cũng nên được trải nghiệm cảm giác thoả mái mà bọn chúng đã từng tận hưởng.

-Tăng Tử viết, vị tu thân tại chính kỳ tâm giả, giải thích như thế nào?

Trịnh Bang xoa xoa cái mu bàn tay đã đỏ tấy lên vì ăn thước, giọng mếu máo nói.

-Quân tử tu thân phải chú trọng vào tâm cảnh. Thân có điều phẫn chí, là tâm cảnh không đoan chính. Thân có sợ hãi, là tâm cảnh không đoan chính. Thân mang tham niệm, là tâm cảnh không đoan chính. Thân có ngại khó, là tâm cảnh không đoan chính.

Tâm cảnh lơ đãng thì có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe, có ăn mà vô vị. Tu thân cốt yếu ở tâm cảnh đoan chính vậy.

{Cháttt} Lê Ý vụt vào mu bàn tay Trịnh Bang một cái nữa, bẻ cổ tay răng rắc nói.

-Anh bảo mi giải nghĩa chứ không phải đọc lại những gì Tăng Tử viết như một con vẹt. Đọc thiên thứ mười này phải hiểu được cái gì là tâm ý, cái gì là chính ý.

Tâm ý là ý chí từ sâu trong tâm khảm, chưa qua chỉnh lý, nói cách khác, nó là phản ứng cơ bản nhất của con người đối với sự vật hiện tượng xung quanh. Chính ý chính là tâm ý sau khi được thế giới quan gột rửa, chọn lọc, bỏ cái hại, lưu cái lợi. Phàm là tu thân phải kiên trì mà chuyên chú vào chính ý.

Giả dụ như mi muốn tu tập, sinh hoạt lành mạnh tích cực, đây là tâm ý. Nhưng trong thế giới quanh mi có quá nhiều dụ hoặc, nào rượu chè, nào săn bắn, nào đào hát v.v. đây là quá thừa ô trọc q·uấy n·hiễu, cần phải thanh lọc.

Với tay lấy một miếng dưa nhồi vào tay Trịnh Bang, Lê Ý khoan thai nói tiếp.

-Trên đời này dụ hoặc đâu đâu cũng có, Tăng Tử tổng kết lại có phẫn uất, sợ hãi, tham hưởng thụ, ngại gian khó. Nho gia sau này lại phát triển thêm ra làm hỉ, nộ, ai, ái, ố, ác, dục, gọi là thất tình. Phật gia thì tóm gọn lại thành tham, sân, si, gọi là tam độc.

Dù là thất tình hay tam độc thì cũng là những cảm xúc cơ bản, sinh ra đã có của con người, chúng sẽ làm ta không biết đâu là đường ngay mà sa vào mù quáng, vô minh, ngăn cản ta đưa ra phán đoán khách quan mà đi vào đường rẽ.

Muốn đi vào đường ngay thì phải dùng lăng kính chính ý mà soi rõ tâm ý, loại bỏ tà niệm, đó mới là phép tu thân chân chính.

Hiểu?

Trịnh Bang vò đầu một lúc chợt hai mắt sáng lên nói khẽ.

-Hiểu, phàm là người sống ở trên đời đều phải biết được mục đích của mình là cái gì, nhớ kỹ lấy mục đích đó mà chắt lọc, bỏ qua những sự vật, sự việc làm cản trở đến mục tiêu của bản thân. Làm được như vậy thì hành sự tất thành, đó mới là nhân sinh đại đạo.

Trịnh Đạo trợn to mắt nhìn Trịnh Bang, là một trong tứ thư cuốn Đại Học đương nhiên không chỉ chăm chăm dạy ra phường quân tử giả cày suốt ngày chi hồ giả dã. Cốt yếu của Đại Học là dạy người ta cách LÀM NGƯỜI, làm người nói thì dễ nhưng thực hành sao mà khó khăn.

Hôm nay Trịnh Bang lại đã tìm được phương hướng của đời mình, hỏi Trịnh Đạo sao lại không ngoác mồm kinh ngạc.

"Từ khi nào thằng em nghịch ngợm của mình có thể thông tuệ học một suy ra ba như thế?"

{Cháttt} Lại một tiếng thước vụt vào mu bàn tay chát chúa vang lên trong boong thuyền, thằng nhóc Trịnh Bang vừa tìm ra chân lý đời mình đang hừng hực khí thế trung nhị, bị Lê Ý đánh một phát tụt cả mood.

-Nếu mi mà chịu khó đọc thuộc những gì anh viết trong Đại học chú giải thì đâu phải đến giờ mới hiểu ra. Nghiêm túc đọc những thứ anh viết trong đó thì chỉ có một con lợn mới có thể trở thành quân tử Tàu. Mi coi như không phải lợn thôi chứ có gì mà vênh vang đắc ý.

Không chờ Trịnh Bang khóc lóc, Trịnh Đạo ôm lấy vai Lê Ý lắc lắc hỏi gấp.

-Mi thật là viết những thứ đó ra làm tài liệu giảng dạy của quốc học Lam Sơn?

Mỗi cá nhân đều có một nhân sinh, mục tiêu riêng biệt, Đại Học chính là tổng kết con đường tu thân của tất cả các nhân sinh, mục tiêu riêng biệt.

Chẳng qua người đời chỉ chăm chăm đọc cái vỏ của Đại Học mà không chú trọng cái nhân bị ẩn sâu trong đó, thành ra nho gia đào tạo rặt một lò toàn quân tử Tàu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!