Lão tặc thiên cuối cùng cũng bắt đầu ngả về tây, tạm ngừng ban phát tình yêu nồng nhiệt của mình xuống đại địa.
Trong doanh địa của quân Nam Xương, Lê Ý vừa luyện đao xong đang ngồi trong bồn tắm thuốc, ngâm nga bài hát mà nó tương đối thích nhưng không biết tên.
'Ta đã từng hứa yêu nhau đến muôn đời sau.
Anh vẫn luôn khắc sâu nhưng hôm nay ân tình phai màu. Còn gì nữa đâu và đừng buông lơi những câu. Ta phải xa rời nhau như hoa kia dần úa màu ...'
Lê Khôi nhìn con trai độc nhất mặt đần ra, rên ư ử như chó phải đòn, buồn cười đập vào vai nó, hăng hái nói.
'Mi thích con gái nhà ai không được mà hoa kia dần úa màu. Nếu thích bố đến nói chuyện với người lớn nhà người ta là được.
Đất Đại Việt này tao lo hết, họ Trần đập chậu c·ướp hoa chả lẽ họ Lê ta làm không được!'
Nó chán nản nhìn ông bố, bàn tay lão to như tay gấu, nó thì vừa luyện tập xong cơ xương đang chua hơn giấm, lão vỗ nhẹ một phát như chày gỗ đập vào vai làm nó đau méo cả miệng.
Lê Khôi năm nay đã có tuổi, muốn bế cháu rồi.
Bây giờ nhìn người ta con cháu đầy cả sảnh đường lão cũng thèm, vậy nên hai năm nay Lê Ý khốn khổ với ông già nó. Cứ thấy nó có hứng thú với con gái nhà ai, kể cả đã hứa hôn thì lão cũng hừng hực khí thế quyết bắt về làm con dâu.
'Bố à, năm nay con mới mười bốn tuổi, để thư thái bốn năm năm nữa bố.'
'Đợi mi thư thái bốn năm năm thì đống xương già này xuống mồ à!'
Lão Khôi nói thế làm nó im hẳn, người xưa mà, sống trung bình độ năm mươi, sáu mươi. Chả phải tự nhiên người ta nói thất thập cổ lai hi (bảy mươi xưa nay hiếm). Ông già nó năm nay đã bốn bảy bốn tám, hên thì sống thêm được mười hai mươi năm.
Xui thì giống trong lịch sử, được bốn năm nữa liền bất đắc kỳ tử.
Trung thực mà nói yêu cầu của lão cũng không cao, thời đại này rặt một đám trẻ con mười bốn mười lăm dựng vợ gả chồng, cá biệt tám chín tuổi cũng có, chính ông già cũng cưới mẹ cả năm mười bốn tuổi, sau mẹ cả cùng chị cả nó bị giặc bắt g·iết, ông già mới tái giá với mẹ nó.
Phải tội nó còn chưa đến mức có hứng thú với loli, muốn mông không có mông, muốn ngực nhìn đám khỉ đột Nam Xương quân có khi còn màu mỡ hơn ...
"Khỉ phui cái mồm ... tại sao lại liên tưởng đến bộ ngực mỡ màng của mấy tên dã nhân đấy cơ chứ!"
Lại nói, cứ chê người ta trẻ con, bản thân nó cũng mới mười bốn tuổi, sinh lý đã tới tầm quái đâu mà cưới với chả hỏi.
Không gian chợt tĩnh lặng lại, hai bố con đều không nói gì. Được một lúc lão Khôi lắc đầu kê ghế ra ngoài trướng vừa ăn cơm vừa nhìn quân doanh, trong đầu không biết đang tính toán gì.
Nó cũng lặng lẽ đứng dậy khỏi thùng nước thuốc, mặc quần áo, kê cái ghế vừa ăn vừa nhìn xuống bờ sông.
Chiều muộn mấy em gái người Thái đang đi tắm tiên ... đèo mẹ đây mới là ngực, đây mới là mông chứ, chả bù cho đám loli ông già nó giới thiệu.
Cái gì, sao các em gái bên đó không sợ đám khỉ đột doanh trại bên đây ý hả? Cái ngữ lên trên này mà không quản được cạp quần thì c·hết trăm tám mươi lần không biết tại sao c·hết. Truyền thuyết bùa ngải ở đây không phải chuyện đùa mà được viết bằng máu và nước mắt cả đấy.
Đám thương nhân trên thương lộ đông tây Đại Việt tới Miến Điện đều không phải hạng lương thiện gì đã bao nhiêu lần bỏ xác viễn xứ là vì lẽ gì?
Bất kể vũ lực mạnh đến mấy mà cái cạp quần không đàng hoàng thì ... nói chung là ngu đến thế chỉ có zời cứu.
"Lại nghĩ miên man rồi, không biết các em gái Thái tắm xong lúc nào!"
Trong lòng tiếc hùi hụi, nó quay vào nhặt bát cơm ông già ăn xong đem đi rửa. Vừa rửa vừa nói câu được câu không với lão Lê.
'Bố!'
'Nói!'
'Con muốn làm tướng quân.'
Trầm ngâm một lúc, Lê Khôi ngẩng đầu nhìn sang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!