Chương 39: Tỉnh Táo

Ban ngày trời nắng nóng là thế cũng chả ảnh hưởng mấy tới nhiệt độ của nước sông, kể cả làn gió Lào khô rát đi qua mặt sông cũng trở nên dễ chịu đến lạ.

Trưa hôm nay đám sư sinh trường quốc học Lam Sơn đã xuống thuyền ở huyện Yên Định, từ đây theo hướng tây nam tầm bảy tám mươi dặm đi qua huyện Thuỵ Nguyên xuống huyện Lôi Dương rồi từ Lam Kinh qua đò sông Chu là đến trường quốc học ở núi Kiến Hưng, hết thảy độ hai đến ba ngày.

Lê Ý vẫn có chút coi trọng khí tiết của mấy lão già Trình Thuấn Du, Lý Tử Tấn, thành ra cũng không lo lắng gì lắm chuyện quốc học có đi lạc định hướng của nó hay không.

Đen chín kiếp mấy lão già kia lật lọng thật cùng lắm là dựng một trường đại học tư thục ở Cẩm Giang, dù sao ngược lên hướng Bình Xuyên độ chục dặm vẫn còn một thung lũng rất hợp để xây trường mới. Còn vấn đề kinh phí, hơi khoe khoang một chút, đối với nó tiền bạc chỉ là con số.

Vậy nên bây giờ nó đang tương đối thoả mái ngồi ở đầu thuyền cùng Trịnh Đạo ăn lẩu, ngồi cùng mâm còn có gia thần nhà Lê Ý là Lý Vĩ cùng gia thần nhà Trịnh Đạo là Nguyễn Tuy.

Lê Ý vừa gắp miếng cá phi lê mỏng như lá khoai chấm vào bát chẻo sánh mịn, cho vào mồm nhóp nhép hai ba miếng cảm nhận được độ béo ngậy mà thơm ngọt của thịt tấm tắc khen.

-Chú Vĩ đúng là tài, xuống đến khúc sông này còn bắt được con cá lăng to thế, cháu tưởng loại này phải lên mạn Tâm Châu, Sầm Châu mới có chứ.

Lý Vĩ cười đắc ý, híp mắt ra vẻ cao thâm.

-Hà hà … đây là bản lĩnh giữ nhà của thần, năm đó thần vẫn hay được theo hầu Hầu gia là nhờ nghề đánh cá này cả đấy.

Rượu quá ta tuần, Lê Ý mới nghiêng người hỏi Trịnh Đạo.

-Anh Đạo có biết vì sao trường quốc học Lam Sơn đã sắp khai giảng mà chuyến này em vẫn phải đích thân ra biển không?

Trịnh Đạo cân nhắc một chút rồi nhỏ tiếng nói.

-Sâu xa anh không biết, chỉ thấy sổ sách đầu năm nay chỉ đạt tám phần dự toán.

Vỗ đùi cười khà khà, Lê Ý biếng nhác.

-Đúng vậy á, hai phần thiệt hại sáu tháng đầu năm nhà ta hết thảy đến từ thị trường Đại Minh, nếu không phải thị trường Đại Hoà lẫn Triều Tiên đều có tăng trưởng thì thiệt hại đâu chỉ chừng đó.

Trịnh Đạo hơi có chút khó chịu hỏi.

-Sao đến nỗi ấy, không phải chúng ta đã nhường cho thương buôn Đại Minh quá nửa lợi tức sao. Ăn dày đến thế mà chút việc quan phủ cũng không lo được thì ta hợp tác với chúng có ích lợi gì?

Dựa vào lan can, Lê Ý có chút uể oải đáp.

-Chuyện trên trời rơi xuống chứ sao, năm ngoái tri phủ Quảng Châu là Phương Tá vừa mãn tang vợ trước, Phương thị liền sắp xếp cho hắn một mối hôn sự. C·hết một nỗi là nhà vợ kế của Phương Tá có liên hệ với Cố gia ở Thiều Châu, Cố gia lại không phải là một trong số mấy nhà được ăn chia trong hệ thống phân phối của chúng ta.

Thế nên từ đầu năm tới giờ không lý này thì cớ kia hàng hoá của chúng ta non nửa không được dỡ xuống cảng.

-Vậy tại sao không kéo Cố gia vào, việc đơn giản như thế mà mi cũng phải đích thân dạy dỗ bọn chúng à?

Nghe thấy Trịnh Đạo hỏi một câu ngây thơ đến mức nực cười như thế, Lê Ý không khỏi cười phá lên, cười ra cả nước mắt. Đưa tay lên khẽ lau bên khoé mắt, nó liếc nhìn Trịnh Đạo nói.

-Anh Đạo cho rằng tất cả bọn chúng là lũ thiểu năng à? Chuyện mà dễ dàng như thế thì đã êm xuôi từ cuối năm ngoái rồi.

Trịnh Đạo như nắm bắt được cái gì, thấp giọng lầm bầm.

-Ý mi là.

Thấy Trịnh Đạo có vẻ đã hiểu, Lê Ý vô lực đáp.

-Cố gia nào chỉ có một mình, nó cầm đầu Thiều Châu thương hành, dưới trướng có đến mấy chục hãng buôn phủ khắp miền đông Quảng Đông. Ăn quả lẻ nghĩ thì thơm đấy, nhưng gia chủ Cố gia không muốn, cũng không dám làm như thế.

Thay vào mà nghĩ, hai mươi mấy nhà còn lại của thương hội Vĩnh Xương sẽ phản ứng ra sao nếu nhà em làm như thế? Vậy nên?

-Vậy nên nếu đối tác của chúng ta

- Quảng Châu thương hành lùi bước trước Cố gia thì phải cắt ít nhất một nửa lợi ích cho Thiều Châu thương hành, là một nửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!