Công xưởng Vĩnh Xương nằm ở tả ngạn Lỗi Giang, từ Cẩm Giang xuôi dòng mời bảy, mười tám dặm là đến bến tàu Vĩnh Xương. Từ cầu tàu xuôi xuống đã có hơn ba mươi thuyền chở hàng nối đuôi nhau an tĩnh chờ đợi.
Tất cả thuyền chuyển hàng từ Vĩnh Xương xuống cảng biển ở Ngọc Sơn đều là lâu thuyền. Loại thuyền này có mũi bằng nên không sợ đá ngầm, đáy nông nên không sợ nước cạn, rất thích hợp đi trên sông.
Hàng về đến cảng Nghi Sơn ở huyện Ngọc Sơn sẽ được đưa vào kho, lưu kho chờ thuyền buồm chuyên đi biển về cảng mới đưa đi các nước.
Lê Ý vừa bước xuống bến tàu đã nghe tiếng cãi vã, một giọng bị vỡ như vịt kêu chợt kéo lên cao vót.
-…
-Anh Đạo, anh cho em đi theo đi mà, em cũng muốn ra nước ngoài, em cũng muốn đi xem biển rộng trời cao như thế nào.
Giọng trầm ổn hơn chậm rãi từ chối nói.
-Mi đi làm gì? Ngoài biển toàn sóng với gió nhìn hai ngày chán hơn con gián. Đó là trong trường hợp mi không say sóng, còn đã có máu say thì thôi, ngoài nằm bẹp một góc như mèo mi còn làm gì hơn được nữa, chỉ tổ phí một khẩu phần lương thực.
Giọng chưa vỡ hẳn lại réo lên.
-Anh làm như anh đã đi biển rồi không bằng ý, cũng rặt một màu vịt cạn như nhau thôi.
Nheo mắt theo ánh sáng tờ mờ buổi ban mai nhìn lại, thì ra là hai anh em Trịnh Đạo, Trịnh Bang, con thứ hai cùng thứ tư của Trịnh Khả. Trịnh Khả có hết thảy mười ba đứa con trai, lớn nhất là Trịnh Quảng, nay đã nhậm chức trong quân ngự tiền võ sỹ, đứa bé nhất mới ba tuổi.
Trịnh Đạo mới độ mười sáu tuổi mà đã dậy thì khá thành công, mặt vuông tai lớn, mũi thẳng, đặc biệt nhất là một cặp mắt phượng y hệt ông già nhà nó.
Nhìn qua đã thấy là người thông minh tháo vát lại không thiếu kiên nghị.
Trịnh Bang năm nay mới mười hai, đang tuổi bắt đầu vỡ giọng, chưa phán xét gì được nhiều, duy chỉ có cặp mắt nai kia là từ giờ đã có thể nói không giống lão Trịnh được rồi. Nghe đồn là di truyền từ sinh mẫu nó, đúng vậy, con cháu trong nhà quý tộc tất cả đều là con vợ cả.
Về phần mẹ đẻ, dù là th·iếp thất hay ca cơ đều gọi là dì hoặc tốt hơn một chút gọi là sinh mẫu mà thôi.
Được cái vợ cả lão Trịnh đầu làm người khoan dung, đối với con của lão Trịnh đều đối xử như nhau, thiên hạ đều khen là hiền thê lương mẫu.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải ba đứa đích tử do bà Lê thị thân sinh là Trịnh Quảng, Trịnh Đạo, Trịnh Lạc đều quá xuất sắc, đám con thứ không ai sánh bằng thì cũng chưa chắc.
Lần ra khơi này Trịnh Đạo sẽ cùng Lê Ý theo thuyền buôn đi lên bắc. Đúng ra với độ tuổi của Trịnh Đạo năm nay đã vào triều làm quan.
Tuy nhiên, Trịnh Đạo vẫn phải đi nước ngoài một chuyến mở mang tầm mắt rồi hẵng xuất sĩ cũng không muộn.
Lê Ý cũng cực kỳ bái phục tầm mắt của Trịnh Khả, chuyện này không phải năm nay lão vuốt đầu tuỳ tiện khởi ý. Đầu năm kia lão đã đề đạt với Lê Khôi bắt tất cả con cháu hơn hai mươi nhà của thương hội Vĩnh Xương đi viễn dương một chuyến rồi mới cho xuất sĩ.
Lê Khôi cũng cho là phải, con cháu trong nhà dù sao cũng nên ra ngoài cho biết thiên hạ tròn méo như thế nào, đến lúc ra làm quan mới bớt ếch ngồi đáy giếng được.
Vì vậy mấy chục đứa con cháu thương hội dù đã xuất sĩ nhưng việc chưa khẩn thiết cũng đều phải xin nghỉ từ nửa năm để đi viễn dương, năm ngoái bọn Lê Mục, Lê Thọ Vực v.v. đều phải ra nước ngoài một chuyến.
Rảo bước về phía hai anh em đang to nhỏ đấu tranh, Lê Ý sang sảng cười nói.
-Sớm muộn gì cũng tới lượt mi thôi, lanh chanh cái gì hả Bang? Lại còn anh Đạo nữa, đến tháng tám là trường quốc học khai giảng đấy, không ở nhà nhập học vội vàng ra biển làm gì?
Không để ý đến Trịnh Bang mặt đen như đít nồi, Trịnh Đạo thoả mái nói.
-Lần này anh theo mi đến Quảng Đông thôi, sau đó theo thuyền của thương hội ở đó về Lam Sơn hẳn là vẫn kịp.
Từ Nghi Sơn đến Quảng Đông độ hai ngàn năm trăm dặm, trong điều kiện thời tiết bình thường thuyền đi biển sẽ mất sáu đến bảy ngày thì đến nơi, hành trình lượt về nhiều lắm cũng không dài hơn mười ngày.
Cộng cả thời gian lưu tại Quảng Châu thì thời gian cả chuyến đi của Trịnh Đạo hẳn là trên dưới một tháng.
Nhẩm tính một lát thấy Trịnh Đạo hẳn là vẫn thừa thời gian về Lam Sơn khai giảng, nó nhẹ gật đầu, nói.
-Thế cũng được, không ảnh hưởng đến khai giảng thì ra ngoài mở mang tầm mắt cũng là việc tốt. Đã thế thì cho thằng Bang đi cùng cũng không sao, cùng lắm là già một tháng, cũng không chậm trễ việc học của nó được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!