Giữa tháng sáu, mùa gặt đã qua hơn nửa tháng, mấy ngàn mẫu ruộng ở Cẩm Giang bây giờ trụi lủi, lác đác trên bờ là mấy đứa nhóc đang hè nhau dắt chó cỏ đi đào chuột đồng.
Thứ chuột này thịt mềm dai vừa phải, hậu vị lại ngọt, mấy hàng ăn mua chuột đồng móc hàm giá cao hơn cả thịt gà.
Vậy nên nếu trúng đậm, bắt được vài cân thì cũng được một khoản kha khá.
Lê Ý ngày trước cũng dắt theo đám chân chó Lê Ứng, Lê Nhiệm, Lý Tiêu học đòi đi bắt chuột đồng. Cả bọn đứa nào cũng có chiến lợi phẩm, duy chỉ có Lê Ý là tay trắng ra về, ai bảo con Trump béo núc ních toàn để chuột chạy mất.
Lý Tiêu vuốt ve con chó bảo bối của nó cực kỳ khinh thường nhìn Lê Ý, lại tiếc nuối con Trump, con chó Lài giống tốt thế bị thiếu chủ nuôi thành phế vật.
Bên bờ dòng Lỗi Giang lộng gió, hai đứa thanh niên đang nằm song song với nhau ngậm cỏ hóng gió, trời cao xanh vời vợi, núi bốn mặt vờn quanh, cảnh tượng như ở bộ phim điện ảnh nào đó, Lê Ý quên mất rồi.
Người Thanh Nghệ đa phần thô tráng mà xốc vác pha một chút lỳ lợm, vì sự lỳ lợm cộng tính kỷ luật bẩm sinh nên lính Thanh Nghệ càng đánh càng hăng, càng chiến càng lỳ lại không sợ khổ.
Miễn là tướng có bản lĩnh quản quân đều thích loại lính như thế, vì vậy từ xưa hai xứ này đã là đất dụng binh của hầu hết các triều đại.
Không biết Lê Ý có phải người Thanh Nghệ tiêu biểu không, mới mười bốn tuổi, ngoại hình của nó còn chưa phán gì được, ví dụ dậy thì thành công nhan nhản mà thất bại cũng đâu có thiếu gì.
Nó không mong sẽ phát dục theo hướng thanh tú của bà Vân, kế thừa được vẻ hiền hoà mà không mất quyết liệt của ông già là tốt nhất.
Nếu không thì lỳ lợm pha chút hung tàn cũng được, huân quý mà, đàng nào cũng phải cầm quân, vẻ mặt đó vào quân doanh dễ làm việc.
Lê Ứng cao hơn Lê Ý một cái đầu, so với người Thanh Nghệ bình thường trên mặt hắn bớt đi nét bưu hãn mà thêm vài đường nhu hoà di truyền từ Lê Điền, hai mắt to mà sáng, trắng đen rõ ràng tỏ vẻ chân thành, mũi thẳng trán cao, nước da hơi ngăm.
Thường ngày bắt chước ông già nó làm mặt lạnh ít nói cười thì cũng có uy lắm, đám người hầu trong phủ đều sợ Lê Ứng. Mỗi tội đứng trước mặt thiếu chủ hắn chỉ đóng vai tấu hài là chính, đừng hiểu nhầm, không phải do vương bát chi khí của Lê Ý toả ra khiến Lê Ứng bị đần đi khi ở bên cạnh nó.
Nói thẳng ra, Lê Ý cùng Lê Ứng chưa có điều kiện chung lưng đấu cật lần nào, đó là nhân thiết mà Lê ứng lựa chọn để kéo gần khoảng cách giữa hai bên.
Nói đùa cái gì, tín nhiệm nào có từ trên trời rơi xuống, thứ tin tưởng vô điều kiện mà Lê Khôi cùng Lê Điền dành cho nhau được dệt nên từ bao nhiêu lần cùng nhau vào sinh ra tử mới có.
Lê Ý thừa biết Lê Ứng chỉ bày ra nhân thiết đó trước mặt mình, Lê Ứng cũng thừa hiểu Lê Ý biết mình đang giả trân. Lê Ứng biết Lê Ý chưa thể nào tin tưởng mình hoàn toàn, Lê Ý cũng biết sâu trong lòng Lê ứng còn một chút khúc mắc.
Cứ như vậy ai diễn phần người ấy, chẳng qua không ai vạch phá sự hiểu ngầm đó mà thôi.
Vẫn câu nói cũ, người thông minh trên đời này không ít, chỉ ít hơn những kẻ tự cho là thông minh mà thôi. Thử hỏi, nếu Lê Ứng không được việc thì Lê Ý có để hắn một tay quán xuyến một phía hay không?
Lê Ứng đang đánh giá vị đắng của từng loại cỏ thì nghe tiếng Lê Ý nói.
-Ta muốn mi đi đọc sách ở trường quốc học."
Không chút quanh co lòng vòng nào nó vào thẳng vấn đề luôn. Lê Ứng thộn ra mất một lúc, còn ngoáy lỗ tai, nghi hoặc nói.
-Đọc sách à?
Thiếu chủ chọn người khác đi, thần đần lắm, không học nổi đâu.
Lê Ý như không nghe thấy Lê Ứng giãy dụa.
- Ta đã bàn xong với Thuấn Du tiên sinh rồi, ngày mai ta lên đường xuống Ngọc Sơn rồi tám đứa bọn mi hộ tống tiên sinh xuống trường quốc học Lam Sơn. Dưới đó xây dựng sắp xong rồi, xong việc ở lại đó giúp Trình tiên sinh chép sách, ngài ấy sẽ tự tay dạy bọn mi, đừng làm ta mất mặt.
Công tử ta đây hai tuổi biết chữ, ba tuổi đọc Tam Lễ, tám tuổi đọc Luận Ngữ, mười hai tuổi đọc Mạnh Tử, trước hai mươi tuổi sẽ đọc Trung Dung. Không những thế, chờ thuyền buôn của ta vươn tới phương tây đem sách vở Hy Lạp trở về, ta sẽ còn nắm bắt nhiều tri thức hơn nữa.
Thiếu chủ của bọn mi tương lai chính là bác học như thế, ta đã không thể dậm chân tại chỗ chờ đợi bọn mi được thêm nữa, đám bọn mi liệu hồn mà học hành cho đàng hoàng.
Thái độ Lê Ý chính là sự đã rồi, không còn đường chối. Lê Ứng tức giận vô cùng, hắn cứ tưởng lần này mình sẽ theo thiếu chủ đi Đại Hoà, giờ lại b·ị b·ắt ở nhà đi học, hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Như kiểu Lê Ý đang nhổ vào mặt và nói, năng lực mi chưa đủ, học tập thêm đi. Lê Ứng trong bụng tức sôi máu nhưng vẫn ra vẻ phủ phục hỏi Lê Ý.
-Thần có lỗi lầm gì mong tiểu Hầu Gia chỉ rõ cho?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!