Chương 32: Sắt Thép

Không chờ Lê Ý tỏ ra nguy hiểm được mấy hồi, Bùi Sái đứng dậy nghiêm trang chắp tay vái.

- Thiếu chủ, thần có chuyện muốn trình.

Lê Ý phẩy tay ý bảo Bùi Sái cứ ngồi xuống rồi nói.

- Chú Sái quanh năm ở trong xưởng nghiên cứu, hôm qua đương đêm chạy về nhà hẳn là có việc lớn.

Nửa đêm qua Bùi Sái chạy về thành trấn, nói là có việc gấp. Nhưng bà Vân thương con, hỏi Bùi Sái biết chuyện ngày mai báo cáo cũng được bèn bảo lão Sái về phòng của lão trong phủ ngủ trước mai hẵng bàn.

Sáng nay trong lúc ăn sáng nghe Đông Trúc nói xưởng nghiên cứu lão ẩn sỹ Bùi Sái xuống núi bèn gọi hắn cùng lúc với đám Lê Điền, Lê Chiêm.

Lê Điền cũng mới về hôm kia, bàn giao sổ sách nghỉ ngơi một ngày đến hôm nay mới vào phủ.

Bùi Sái trằn trọc trên giường mãi đến gần sáng mới ngủ được, lúc nãy bị nha đầu Hạ Hiên gọi dậy liền lật đật chạy qua đây.

Bùi Sái ngồi xuống ghế đối diện Lê Ý.

- Bẩm thiếu chủ, xưởng nghiên cứu Cẩm Giang tìm ra quy trình chuẩn nấu thép rồi ạ.

[Rầm~] Cốc nước chè lạnh trên tay Lê Ý đập mạnh xuống bàn, mắt đỏ lom lom nhìn Bùi Sái.

- Chú nói cái gì cơ?

Cao Giáp mang vành mắt thâm quầng rời nhà đến xưởng thép, đêm qua hắn không sao ngủ nổi, những dòng suy nghĩ miên man cứ quanh quẩn trong đầu không tài nào dừng lại được.

Hắn nghĩ tới cha già thích uống rượu mạnh mà mình không mua nổi mấy lần. Nghĩ tới vợ già theo mình mấy chục năm mà không có được thứ đồ trang sức nào thực sự ưng ý. Nghĩ đến con trai cả từ nhỏ thông minh mới tám tuổi đã thuộc làu tam thiên tự mà không được đi học đàng hoàng.

Lại nghĩ tới cái kiềng bạc đeo trên cổ thằng cháu đích tôn chính là năm xưa mình đeo. Nghĩ tới ...

Càng nghĩ càng khó ngủ, nghìn năm luyện kim thế gia Cao thị, tiên tổ Cao Lỗ chế ra thuật luyện hợp kim đồng, nhờ vào đó An Dương Vương Thục Phán có vốn liếng đối chọi với người Tần.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy tổ tiên Cao thị là cỡ nào vinh diệu, nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, mấy ai biết quẫn bách khi sống ở chốn hẻo lánh thiếu cái ăn cái mặc?

Cứ nói an bần nhạc đạo mà ý chí không đổi, nói nghe hay lắm, nhưng ngay cả báo hiếu cho cha, chiều chuộng cho vợ, vun đắp cho con, thương yêu cho cháu v.v. không có điều nào là hắn làm nổi.

Bần cùng đến thế thì nói gì tới đạo đồ, bàn gì tới chí hướng? Năm đó hắn theo Lê Khôi lên Cẩm Giang quyết chí định thay đổi cuộc sống của cả nhà, đám nhỏ đời sau không nên chịu khổ sở như ông cha chúng nữa.

Cứ nghĩ ngợi như thế gần sáng hắn mới ngủ được, khi bật dậy đã gần đến giờ trưa, vội vàng chạy đến công xưởng, hôm nay mà đến muộn thì cố gắng năm sáu năm nay đổ sông đổ bể hết.

Đối với phát minh, sáng kiến kỹ thuật mới, xưởng nghiên cứu Cẩm Giang có bốn mức tưởng thưởng công khai.

Mức thứ bốn được thưởng mười lượng bạc, mức ba được thưởng ba mươi lượng, mức hai một trăm lượng, mức thưởng cao nhất là ba trăm lượng.

Ngoài ra, nếu là các hạng mục đặc biệt sẽ được thưởng thêm. Giả dụ như tháng trước bọn Lý Phủ sáu người hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất tổng cộng được thưởng ba trăm lượng, chia đều ra mỗi người năm mươi lượng.

Nhưng máy cấy là hạng mục đặc biệt do đích thân Lê Ý ban xuống nên mỗi tên thợ được thưởng thêm năm mươi lượng cùng ba mẫu ruộng tốt. Ngày hăm mốt tháng trước bọn chúng đã ra cánh đồng phía đông xưởng nghiên cứu đo đất, vụ mùa năm nay có thể bắt đầu trồng đậu tương hoặc đậu xanh đều được.

Nghĩ đến mức thưởng hậu hĩnh sắp tới, Cao Giáp hất một vốc nước lạnh lên xoa mặt xốc lại tinh thần.

Hôm nay là ngày quan trọng, chỉ cần chứng minh cho chư vị đại nhân phát kiến của mình có tính ổn định, chất lượng thành phẩm có thể khống chế thì mức thưởng phát minh bậc một kia chính là của gia đình mình.

Cao Giáp đi tới cửa xưởng thép, tên canh cửa vỗ vỗ ghế ra hiệu Cao Giáp ngồi xuống, đoạn quan tâm hỏi han hắn.

- Lão Cao có việc gì sầu muộn chăng?

Sau đáy mắt lại mệt mỏi như thế?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!