Chương 3: Ông Già

Nó mặc chiếc quần sịp bằng vải lanh, hai tay ôm bộ quân phục vừa giặt, lững thững bò về quân trướng.

Trong quân phải tự giặt đồ ngay sau khi tắm, đây cũng là quân lệnh của nó nốt. Lệnh mình ban ra mà không tự làm mẫu thì đám khỉ đột kia dễ mà tuân theo lắm!

Thời đại này nam nhân toàn đóng khố, tấm vải dài cả mét quấn quấn dắt dắt làm nó khó chịu, thế là nó để nhũ mẫu may cho nó vài chiếc quần lót, khi đó vấn đề mới lộ ra.

Quần trong mặc gấm hay lụa thì khác gì cái lò hấp, ở cái xứ một năm bảy tám tháng nóng như đổ lửa này vải lanh, vải đũi đều là lựa chọn không tệ.

Độ bền ổn, độ thông gió cao, mỗi tội co dãn kém.

Vậy là nó buộc phải giảm bớt tiêu chuẩn, may rộng ra nửa size đến một size, trên cạp dùng dây rút, mặc vào cũng không tệ.

Lạc Việt là một dân tộc không có khái niệm đúng giờ, nó chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Ông già nó đi săn từ sáng đến giờ đã qua chính ngọ vẫn chưa thấy về. Không biết có thực sự gặp hổ báo gì không.

Nó ngồi ven sông vừa nghĩ ngợi vừa cầm cái bát làm từ cây luồng ăn cơm. Mà cũng không hẳn là cơm, thứ này làm từ gạo dư các năm, ngâm no nước, đem đồ cho chín rồi phơi khô chất vào kho. Bảo quản tốt để được cả mười mấy năm.

Khi nào hành quân xa thì cho vào bao bố nhỏ bằng cổ chân dài ba bốn gang tay quấn quanh eo làm quân lương. Thứ cơm này hậu vị ít ngọt hơn cơm trắng, ăn vào nhạt toẹt, nhưng hàm lượng dinh dưỡng cao.

Ăn với cá gác bếp, rau dớn rừng cũng không đến nỗi tệ.

"Tiếc là không có mỡ, tỏi xào rau dớn lên thì hết cả thau cơm."

Tạm gác mỹ vị gần đây sẽ không được ăn sang một góc, nó lùa hết bát cơm rồi vỗ bụng hai cái ra điều thỏa mãn lắm, liệng bộ bát đũa tự chế xuống sông rồi lật đật chạy đi tập bắn cung.

'Tiểu hầu gia qua giờ vẫn ổn chứ, hôm qua mỗ có tí hơi men, ra tay không có chừng mực, cậu bỏ quá cho!'

Nó ngoái đầu nhìn thấy Lê Cổ đang châu đầu đun nước chè bằng nồi quân dụng ở đàng xa, cười phớ lớ nói vọng lại.

'Thằng oắt con, chẳng qua hơn ông 4 tuổi thôi, có gì hơn người. Chờ ông đây đến tuổi mi bây giờ xem ông có vặn răng mi ra không!'

Đám lính xung quanh nghe thế thò đầu ra cười như được mùa.

Trong quân vốn không được uống rượu, nhưng hôm nay hạ trại chỉnh đốn nên tối qua nó cho pha mười mấy vại cồn nồng độ cao ra cho mấy tên này có cái uống kèm đồ nướng.

Ngoài bốn ngũ cảnh giới ra mười sáu ngũ khác đều quây vào vui chơi đến tối muộn.

Thực ra nó mõm thế thôi, so làm sao với đám khỉ đột này được. Từ thời Thái Tông, dân thường trong nhà có 2-3-4 suất đinh thì chỉ lấy một người làm lính, còn lại đều tha cho.

Con cái quân Thiết Đột thì ngược lại, nhà có bao nhiêu con vẫn chỉ miễn một đứa, số còn lại đều sung vào làm lính hết.

Bọn chúng được triều đình nuôi mười mấy năm trời ăn tập thao luyện, tuy rằng khó khăn phải thắt dây buộc bụng nhưng đối với bọn chúng triều đình chưa bao giờ keo kiệt.

Đùa gì, cuối chiến dịch Chi Lăng

- Xương Giang hơn tám vạn quân Minh bị ba vạn quân Lam Sơn vây ở cánh đồng Xương Giang.

Giặc cùng thế dựng hào lũy cố thủ, quân ta công không được.

Vua bèn sai ông già nó cùng Phạm Vấn đem ba ngàn quân Thiết Đột đến hợp với quân của Lê Sát, Nguyễn Lý công lũy, giặc chống không nổi, quân Lam Sơn thừa thế tràn vào chém năm vạn thủ cấp.

Tinh binh hãn tướng phá trận đoạt cờ đến thế mà thôi, không thể hơn được nữa.

Nhìn vào chiến tích Lam Sơn Thiết Đột ai chẳng thèm, vậy nên Triều Đình kỳ vọng cao, đầu tư lớn cũng là dễ hiểu.

Chỉ có điên mới đem thiếu niên mười bốn tuổi cộng cả tuổi mụ mới mười lăm đi so với đám mười tám đôi mươi được cả triều đình đặt kỳ vọng cao như bọn chúng.

Tầm hai đến ba năm nữa, khi khí lực tới tầm thì nó đấu với đám Ngũ Trưởng cùng lắm là ngang tay. Nếu là bảy đến tám năm nữa, khi khung xương nó phát triển đầy đủ thì chọi hai, chọi ba người chưa hẳn là không được.

Dầu gì cũng là dòng dõi võ tướng, binh chủ mà!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!