Chương 202: Khiêu Vũ Với Tử Thần

Nhìn từng bao từng bao lúa nặng trình trịch được đám nội thị chất thành một đống lớn trước sân Đan Trì, Nguyễn thị Anh giọng hơi run rẩy hỏi Trịnh Khả ngay bên cạnh.

- Bình chương sự đại nhân!

Đây thực sự là số lúa thu được từ ba mẫu ruộng sao?

Trịnh Khả lúc này cũng c·hết lặng, mở to mắt nhìn đống lúa khô trước mặt, Nguyễn thị Anh hỏi đến lần thứ hai mới bừng tỉnh, chắp tay vái nói.

- Hồi Thái Hậu, ruộng nhà thần ở huyện Lôi Dương có hơn chín trăm sáu mươi mẫu, tháng năm năm nay ở Cẩm Giang sai người về phổ biến kỹ thuật canh tác mới, thần liền để chúng chia ruộng thành khoảnh làm thí điểm, trong đó ở gần huyện nha có khoảng hơn ba mươi mẫu, chia làm mười hai khoảnh, mỗi khoảnh độ non ba mẫu!

Nói rồi không chờ Thái Hậu phản ứng, lão chạy đến bên đống bao bố chất đầy, dùng tay không xé rách một cái bao bố đổ toàn bộ lúa ra sân Đan Trì.

Lúa hạt nào hạt nấy đầy mây mẩy.

Đúng là lúa tốt!

Tay lão run rẩy bốc một vốc lúa lên niết niết đã thấy mấy hạt gạo lứt nguyên cám bị tách ra khỏi vỏ trấu, bỏ lên miệng nhai thấy vị bùi có hậu chát nhẹ.

Hương vị không tệ!

Lão lại xé thêm mấy cái bao nữa, lần lượt xác nhận chất lượng đồng nhất mới ngửa mặt lên trời cười ha hả.

- Thiên hữu Đại Việt ta! … Thiên hữu Đại Việt ta á! … Ha ha ha …

Nhìn trung niên bốn năm chục tuổi khi khóc khi cười giữa sân, Thái Hậu biết rõ đây đúng là đáp án mà mình hằng chờ mong.

Niềm vui này sao mà lớn lao, công tích này sao mà vĩ đại.

Càng nghĩ càng kích động, Nguyễn thị Anh hơi chếnh choáng, mất thăng bằng ngã ra đàng sau, Đào Biểu nhanh tay đỡ lấy lưng chủ tử nhà mình. Đảo mắt một vòng chung quanh, hơn trăm vị quan to quan nhỏ đang châu đầu chăm chú vào đống lúa trước sân, không ai để ý đến thất thố của Thái Hậu.

Đào Biểu thở dài, quả thực không thể trách chủ tử nhà hắn yếu chân.

Từ những năm Triệu Khánh (1370-1372) nhà Trần đến khi Thái Tổ họ Lê đuổi quân Ngô về nước, Đại Việt trải qua năm sáu mươi năm chiến loạn liên miên, hao hết nguyên khí của quốc gia.

Dân số giảm từ hơn sáu trăm vạn người cuối thời Trần chỉ còn độ trên bốn trăm vạn vào thời điểm người Ngô về nước.

Từ năm Thuận Thiên thứ nhất (1428) đến năm Thiệu Bình thứ sáu (1439) hơn mười năm, trải qua hai đời vua. Lê Lợi, Lê Nguyên Long dẫu bình được loạn trong, định được họa ngoài nhưng ruộng đồng quá hoang tàn, kinh kỳ quá đổ nát.

Dẫu vua quan ra sức vun đắp cho cái quốc gia này nhưng nền móng của nó đã yếu ớt mong manh, trong thời gian ngắn cũng không thay đổi được sự thực quốc gia quá nghèo khó.

Mãi đến những năm Đại Bảo (1440-1442) gần đây kinh tế mới có chút khởi sắc, những tưởng một hồi thái bình thịnh thế đang đến, ai ngờ vua đương tuổi sung sức lại băng ở vườn vải, thế là cung đình lại được một phen gà bay chó chạy, đầu người cuồn cuộn không biết ai với ai.

Thái Hậu ngự trên ngai cao dĩ nhiên áp lực phải gánh chịu cũng không phải là thấp.

Quan gia tuổi nhỏ, Thánh Từ buông rèm nghe chính sự, đây là chỗ yếu.

Từ đầu năm đến nay hết cái gì mà gà mái gáy sớm hạo thiên phẫn nộ giáng t·hiên t·aiđếnThần phi có mang trước khi vào cung

"các thứ. Những thứ khác miễn cưỡng có thể nghe lọt đi,"Thần phi có mang trước khi vào cung" là lý làm sao?

Nghĩ đến lời đồn Quan gia không phải thân sinh của Tiên Đế, trong lòng Đào Biểu lại ngùn ngụt lửa giận.

Những kẻ tung tin đó là ngu sao?

Hay chúng cho rằng cả thiên hạ đều là lũ ngu?

Phải biết Lê Bang Cơ chính là Thái Tử, là con dòng đích (1).

Triều đình Đông Kinh ngày nay thiết đặt theo lệ nhà Trần, hậu cung cao quý nhất là Hoàng Hậu, không có Hậu thì đến Nguyên Phi, không có Nguyên Phi thì lấy Thần Phi làm chủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!