- Trấn Man tướng quân nói rất đúng! Chiến dịch này Cầm Sương tuy là chưa bại một trận quyết chiến nào nhưng người Thái dưới sự lãnh đạo của hắn trước thì mất Mường Mai (Mai Châu) Mường Sang (Mộc Châu) sau thì mất Mường Vạt (Việt Châu) Mường Mụa (Mai Sơn Châu) giờ lại phải bỏ cả Mường La mà chạy.
Đinh Phúc từ ngoài doanh trướng bước vào, hơi thi lễ với Lê Ê một cái, đoạn tiếp tục nói.
- Riêng Mường Sang b·ị đ·ánh cho gần như tuyệt diệt, ngay cả Phù tạo cũng c·hết trận không có người kế tục. Người dưới trướng Cầm Sương tuy không nói gì nhưng dù ít hay nhiều vẫn có một chút oán khí!
Có đám Phù tạo các nhà khác gây áp lực, kẻ này dù có kiên định đến mức nào cũng phải có điều biểu hiện, bằng không cái ghế Chẩu mường của hắn ắt sẽ lung lay.
Lê Niệm nghe thấy cũng phải, mới hơi nghiêng người thỏa mái.
- Nói như vậy, Cầm Sương có nhiều lý do để nhân nhượng chúng ta trên bàn đàm phán hơn là cháu tưởng!
Như nghĩ đến cái gì, thằng này xoa tay cười nói.
- Hay là chúng ta nhân cơ hội o ép bọ chúng thêm một chút, giả như điều thứ tám, khiến mười xứ Thái Đen cắt đứt hoàn toàn liên hệ với Vạn Tượng!
Lê Ê xì cười, vỗ đầu thằng này đến [bốp…] một cái, hừ hừ nói.
- Đắc ý vong hình, cho vài miếng ngon ngọt mũi liền hếch lên trời!
Nói rồi vân vê nhúm thuốc rê, thôn vân thổ vụ xong mới hơi lắc đầu.
- Thằng Cầm Sương này, dù nói ngược nói xuôi thế nào cũng là chư hầu một phương, người Thái, dù có thất thế hơn nữa cũng là một cỗ lực lượng không nhỏ. Mà lần này, có thừa nhận hay không thì bọn chúng cũng là chủ động ra hàng.
Lũ chúng ta mài đũng quần ở đây bốn tháng trời trước sau không ép được chúng vào một trận quyết chiến nào. Nếu không phải mượn được áp lực từ bên ngoài chắc gì chúng ta đã có thể ép chúng ngồi vào bàn đàm phán!
Đinh Phúc cũng cho là đúng phụ họa nói.
- Đối với loại loạn đảng chủ động cầu an này chúng ta không nên đay nghiến quá mức, khiến chúng chịu không nổi mà quyết cá c·hết lưới rách thì chỉ tổ làm lợi cho Vạn Tượng cùng Xa Lý mà thôi!
- Bẩm tướng quân!
Cầm Sương cầu kiến!
Ngay lúc này, rèm doanh trướng lại bị vén lên, Đỗ Lam một thân nhung trang từ bên ngoài bước vào chắp tay báo.
- Thấy không?
Đến nước này hắn còn vội hơn chúng ta, bọn mi có thể thỏa mái xoa nắn rồi đấy. Cho vào đi!
Lê Ê gác một chân lên bàn, nhún vai tỏ vẻ sớm biết là như thế.
Chốc lát sau, Đỗ Lam mang theo một đám mười mấy người Thái đi đến bên ngoài doanh trướng của Lê Ê.
Cầm Sương vẫn như sáu bảy ngày trước đó, mặt tròn rám nắng, ánh mắt sáng ngời mà linh động, không có vẻ gì là chán nản sau khi đánh mất Mường La cả.
Tiến lên phía trước một bước, Cầm Sương cực kỳ nghiêm cẩn vái Lê Ê một vái.
- Sương! Lại được gặp lại đại nhân!
Lần nữa đích thân đặt mình vào chỗ hiểm, hắn cũng là có nỗi niềm khó nói.
Ngay từ đầu, quân mười xứ Thái Đen đúng là khí thế hung hăng càn rỡ, ngay cả đại doanh của quân triều đình cũng dám ngang nhiên vây công là đủ hiểu.
Đó đâu phải hành động mà bọn nổi loạn cò con dám mơ tưởng tới.
Trải qua mấy tháng trời tranh phong với quân triều đình, tuy nói không có trận thất bại nào lớn đến mức đủ để quyết định thắng bại c·hiến t·ranh nhưng như thế không có nghĩa là bọn hắn có thể tiếp tục cù cưa như thế này mãi.
Phải biết, cuộc chiến này đang diễn ra trên đất của người Thái. Từ tháng bảy đến nay, ruộng đồng, vườn tược của người Thái khắp một dải từ Mai Châu lên đến La Châu bị tàn phá mất sáu bảy phần mười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!