Chương 2: Nam Xương

- Mẹ nó! Thằng Cổ c·hết tiệt, chưa đầy hai mươi mà khỏe thế, đã bảo là anh em giao hữu mà xuống tay nặng thật!

Vừa xoa eo vừa lầm bầm, nó nghểnh cổ lên nhìn trời, trời trong mây mỏng thế này kiếm một bóng mây dựa hơi đỡ nắng cũng không có.

Hồi còn học cấp hai nó chuyên có trò đạp xe đuổi bóng mây núp nắng, sau lên cấp ba không làm trò đó nữa.

Thứ nhất, khi đó nó đã có xe điện, không đạp xe thì không nóng lắm. Mặc áo dài tay đội mũ lưỡi trai vào là đã che gần hết người, cũng không đến mức phải cố sống cố c·hết tránh nắng như vậy.

Thứ hai, nó nhận ra khi đuổi mây trông mình hơi đần độn, lỡ may crush đi sau nhìn thấy thì ... Nói chung là cấp ba không nên làm trò con bò!

Nắng bể đầu, nhưng mà tối qua có tí hơi cồn vào đi đấu vật với tay Lê Cổ (ngũ trưởng ngũ Thập Tam) xong nó mệt quá bò một thân bụi bặm, gỗ, cỏ lên chõng ngủ, sáng tới trưa chưa tắm giờ này ngứa người không chịu được, nó lại lật đật cầm bánh xà phòng chạy ra bờ sông.

Doanh trại không lớn nhưng vẫn bố trí kỹ càng, ba mặt dựa vào núi, mặt nam nhìn ra sông. Trại ở địa thế cao, lại đúng khúc quành của Lỗi Giang (sông Mã/ sông Mạ) nên kể cả có lũ cũng không lo bị cuốn đi làm mồi cho cá.

Toàn bộ doanh trại chia làm bốn khu tiền hậu tả hữu bảo hộ lấy trướng của ông già nó ở trung tâm, chếch về bên trái độ dăm trượng là trướng của nó.

"Ông già hẳn là đem hai ngũ khinh kỵ ra ngoài đi"săn hươutừ sớm.

Vừa đi nó vừa lầm bầm.

"Cái gì ? Ông già có sợ bị hổ vồ không á?"

"Đùa à, sức ông già bắn cung 3 tạ (thiết lập 1 cân ~ 0.6kg/ tạ ~ 60kg) còn dư lực, cỡ cánh cung to bằng cổ tay ấy bắn voi có khi còn hẹo, dăm ba con cọp rừng ăn thua gì."

Vừa nghĩ đến trưa nay lại có thịt rừng ăn, nó lại tí tửng đi xuyên qua tiền doanh. Bọn lính có kẻ dọn dẹp lán trại, có kẻ ôm võng màn ra đi phơi, có kẻ vừa nhú đầu ra chào hỏi:

- Tiểu hầu gia lại đi tắm ạ!

- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta đã xuất sĩ, bọn mi phải bỏ chữ tiểu hiểu chưa.

Bọn lính vạm vỡ ôm bụng cười to.

- Tuân lệnh, TIỂU hầu gia!

Nó vô lực thực sự rồi, dẫu biết quân Thanh, Nghệ càng thân cận với tướng chủ càng liều mình phấn chiến, thề c·hết không lui.

Chẳng qua, đám dã nhân này thật là!

"Đám mất nết này, nếu tụi bây không phải thân binh của ông, ông chặt hết chân tụi bây đem băm nuôi lợn."

Bụng nghĩ thế, nhưng miệng nó lại câu lên điệu cười mỉm đầy ý vị, sau đó đầu quay bốn phương, mồm phun tám hướng.

- Nhớ tắm rửa đàng hoàng rồi mới được vào ăn cơm, kẻ nào quá hai ngày chưa tắm rửa để mỗ bắt được có chấy rận bò trên người tự đi lĩnh 10 quân côn.

Nhìn đám đô con mặt ủ mày chau dù không quen tắm nhưng vẫn không thể chống lại lệnh của mình, nó bỗng cảm giác khoan khoái đến lạ.

"Khà khà, lũ ăn lông ở lỗ tụi bây, mới 3 tháng chứ mấy, đời còn dài zai còn nhiều ... à nhầm, núi xanh còn đó, không sợ không có củi nấu mấy trăm con ếch xanh đầy chấy rận tụi bây láng mịn thơm sạch chuẩn thanh niên thời đại Lê Bang Cơ".

Đến tận bây giờ, đám khỉ đột này vẫn nghĩ là do nó ăn ngon mặc sạch quen rồi, nhìn thấy bọn chúng bẩn thỉu nên bày vẽ.

Chúng nào biết từ râu, tóc, cổ áo, nách, bẹn bọn chúng thi thoảng lại có mấy con vật nhỏ xếp hàng diễn hành như nghìn năm Thăng Long diễu binh, nhìn thôi đã nổi da gà.

Đùa gì vậy, ngồi ăn cơm trong hoàn cảnh như thế nó ăn cái quái gì nữa, nếu như để đám chấy rận đó lan truyền bệnh gì thì c·hết cả đám.

Ở cái thời không có Penicilin, không có Tetracycline, không có Berberin thì một trận ỉ·a c·hảy, một cơn sốt hoặc bất cứ thứ mẹ gì trên đời cũng có thể là nguyên nhân dẫn đến c·ái c·hết.

Cái c·hết hàng loạt!

Nó năm nay tính cả tuổi mụ mới có mười lăm, còn chưa muốn c·hết vì bệnh tật truyền nhiễm sớm thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!