Chương 199: Đều Biết Hết

Một đêm không có gì xảy ra, sáng hôm sau Lê Niệm nặng nề giá·m s·át phụ binh đào hố sâu chôn kỹ đám Hồng Y quân mà người Thái để lại trong lũy Mường La.

Điều lệ vệ sinh đã nói xác người cùng với ruồi muỗi đều là nguồn bệnh cấp một, không cho phép hắn phạm vào chểnh mảng.

Cẩn thận nhìn đến khi từng cỗ t·hi t·hể bị vùi sâu hoàn toàn dưới lớp đất đỏ vàng, trong bụng không khỏi l·ây n·hiễm một luồng cảm giác khó tả.

Trở về đại doanh, Lê Niệm mang theo tâm sự rảo bước vào quân trướng của Lê Ê, chỉ thấy lão già này đang thỏa thích ngồi ăn hồng phơi gió, vừa thấy hắn vào đã bày một bộ lão ngoan đồng, vừa cười vừa vỗ vào cái ghế xếp bên cạnh mình.

-Niệm đấy à!

Ngồi xuống đây, từ Bài Mộc mới gửi lên mấy cân hồng ngon lắm!

Lê Niệm nghiêm cẩn thi lễ với lão xong mới ngồi xuống cầm quả hồng lên ăn, thịt quả dai vừa tới, hương vị thơm ngọt, nước hậu đọng lại vị chát rất nhẹ, là hàng thượng hạng.

Ăn hết cả quả hồng, thằng này mới ngẩng đầu lên hỏi.

-Lão tướng quân, giờ này thư hàng của Cầm Sương hẳn là đã đến đại doanh của ta rồi chứ?

Lê Ê ăn nốt miếng hồng cuối cùng mới hơi chọp chẹp, có vẻ chưa thỏa mãn nói.

-Đã đến! Thằng này diễn tuồng đúng là có lớp có lang đàng hoàng, nếu không phải chúng ta sớm đã nắm bắt được tình hình có khi cũng tin là hắn thua to ở Mường La mới đổi ý tuân phục triều đình, há há …

Lê Niệm trầm trọng gật đầu, thằng Cầm Sương này quá trấn định, lo toan quá tỉ mỉ, đến mức chỉ có dựa vào g·ian l·ận bọn hắn mới có thể đấu có đến có về với thằng này … mà không, cũng chưa hẳn đúng, nếu không phải có một số kẻ ở Đông Kinh vì lý do này hay lý do khác tiết lộ tình hình thực tế của đại quân cho bọn tù trưởng địa phương thì Cầm Sương cũng không tài nào chế định một loạt sách lược giằng co với quân triều đến tận bây giờ.

Ngẫm nghĩ một lát, Lê Niệm châm chước hỏi.

-Ý tứ của triều đình như thế nào? Thành Đông Kinh muốn chúng ta đệ đạt những gì lên bàn đàm phán?

Lê Ê ngửa người ra ghế, lười nhác nói.

-Ngoại trừ điều kiện thứ nhất (mỗi năm hai lần triều kiến) thứ tư (mở rộng giao thông) cùng thứ năm (đảm bảo thông thương) đã đề đạt lần trước ra, triều đình còn muốn ép bọn chúng chấp nhận thêm hai điều kiện nữa.

Lê Niệm nhíu mày.

-Thêm hai điều kiện nào?

Lê Niệm tự nhiên cảm thấy hơi ê răng, hôm đó nói ba điều kiện kia hắn có một loại cảm giác Cầm Sương đã sắp nhịn không nổi nữa rồi.

Hắn chỉ có thể cầu trời mấy lão già ở Đông Kinh đừng đề đạt điều kiện đóng quân giá·m s·át từng Mường, cái điều kiện này bọn lãnh chúa địa phương sẽ không bao giờ đáp ứng.

Lê Ê ngoáy ngoáy lỗ tai không để ý chút nào nói.

-Điều kiện thứ hai

- cho dòng chính xuống Đông Kinh làm con tin … à nhầm, học tập cùng với điều kiện thứ sáu

- cho trai tráng xuống xuôi phục quân dịch.

Nghe đến hai điều kiện này, Lê Niệm lâm vào trầm tư. Điều kiện thứ hai hẳn là có thể được, Cầm Cương hẳn là sẽ đáp ứng, không phải dòng chính thì tuy tiện cho một vài tên chi thứ xuống mạo danh là được. Còn điều kiện thứ sáu nghe chừng khó.

Tuy nhiên, hơn bất cứ ai khác, Lê Niệm dường như nắm bắt được cái gì.

Hắn ẩn ẩn cảm thấy điều kiện này sẽ là một trọng điểm giúp hắn thực hiện hoài bão ẩn sâu trong lòng mình.

Lê Niệm xì cười tự diễu.

"Lý tưởng là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác!"

Từ thời họ Lý vất vả đánh dẹp đến thời Trần đặt vào bản đồ, đất Ngưu Hống (Hưng Hóa) vẫn luôn là một thành phần đặc thù của quốc gia. Sự cai trị của triều đình hầu như chỉ cho có trên danh nghĩa, chủ nhân thực sự của nơi này là các lãnh chúa địa phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!