Chương 15: Tự Gây Nghiệt

Lê Khôi cặm cụi cuốc một rãnh nước dẫn vào ruộng muống mới của lão, lão cho rằng mùa hè vẫn còn bốn năm tháng nữa mới hết, nên có một ruộng muống thi thoảng ngắt vào ăn rau muống luộc, vắt chanh húp miếng nước luộc rau cũng mát.

Mà nào chỉ rau muống, cứ có hứng thú với rau gì là lão hì hục trồng cái đó, mới từ cuối năm ngoái tới nay khắp cả khoảnh vườn cạnh ao cá nào rau cải đắng, nào cà tím, nào dưa chuột nào hành lá v.v.

Trồng cây gì cũng phải có rãnh dẫn nước ao vào, không thì gió Lào thổi vài ngày thành cỏ héo hết, Lê Ý bị ông già nó trưng dụng làm cu ly rải ống luồng dẫn nước mấy lần rồi.

Thành ra giữa mùa hè Hải Tây mà vườn rau của Lê Khôi vẫn một màu xanh mướt.

Lê Khôi ngẩng đầu nhìn thành quả bảy tám tháng qua của lão, lại hít một hơi thật sâu, luồng không khí thanh lương len lỏi qua từng bó cơ mạch máu làm lão khoan khoái.

Bước vào đình nghỉ mát uống hớp nước, đập vào mắt Lê Khôi là Lê Ý nằm vắt vẻo trên võng, thằng quý tử của lão đang chán nản đưa mắt cá c·hết lên chơi trò đấu mắt với mặt trời.

Lê Khôi buồn cười sút vào đít nó.

- Mấy mẫu ruộng cạn thôi mà, có cần phải nghiêm trọng như thế không.

Lê Ý uể oải.

- Đó nào phải ruộng cạn, đó là bạc, hơn hai vạn lượng bạc mỗi năm đấy bố.

Lê Khôi cười bí hiểm.

- Nếu bố nói bây giờ bố có ít nhất hai cách giải quyết vấn đề nan giải của mi thì sao.

Lê Ý giật mình mém rơi xuống ao, nó trố mắt nhìn ông già nó.

- Thật ?

Lê Khôi ngửa mặt lên trời kiêu ngạo.

- Bố lại cần phải lừa mi!

Nó lay tay Lê Khôi vẻ mặt van nài.

- Bố, bố ruột của con, Đại tướng quân của ta, ngài mau nói đi, ngài không nói con ngay lập tức sẽ c·hết á.

Lê Khôi cầm ấm chè mát lạnh, uống một ngụm rõ to rồi đủng đỉnh.

- Cách thứ nhất là trồng những thứ lúa có khả năng chịu khô hạn tốt. Trước kia ta còn trấn thủ thuận hóa đã nghe người ở đó nói về giống lúa màu đen du nhập từ Vạn Tượng. Thứ lúa này có thể trồng ở ruộng cạn, sườn núi mà vẫn sinh trưởng bình thường.

Bọn chúng nói năng suất khoảng sáu trăm năm mươi đến bảy trăm cân một mẫu. Nếu đem được giống lúa đó về đây mi có niềm tin đẩy năng suất lên gấp rưỡi chứ ?

- Sáu trăm năm mươi đến bảy trăm cân mỗi mẫu?

Thế là bằng khoảng gần tám phần mười lúa nước, cũng coi là không tệ.

Kiếp trước kiếp này Lê Ý đều chưa tiếp xúc với các giống lúa cạn nên không biết giới hạn trên của chúng đến đâu.

Nhưng nó còn có xưởng nghiên cứu giống cây trồng ở Ngọc Sơn.

"Kể cả giống lúa đó không đưa nổi lên hơn ngàn cân mỗi mẫu thì cũng có thể đưa về Ngọc Sơn lai giống lấy gen chịu hạn. Không năm năm thì mười năm, ta có chính là thời gian, không tin không thuần phục được mi."

Ý tưởng của Lê Khôi như chìa khóa mở ra cánh cửa mới cho Lê Ý, nó có chính là tư tưởng, là công nghệ, là phương hướng để làm mấy trò này.

Nghĩ đến đây, nó chợt cười thỏa mái.

- Bố, ngài chính là chỗ dựa vững chãi của con nha. Còn phương pháp thứ hai là như thế nào vậy bố ?

Lê Khôi biết là nó xu nịnh nhưng vẫn hổng mũi, cười ha hả nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!