Mới cuối giờ dần (gần 5h sáng) đã bị ông già đánh thức, ngóc cái đầu mệt mỏi nhìn ra ngoài doanh trướng thấy cả doanh địa bừng bừng náo nhiệt.
Người đốt lửa nấu cháo, nấu nước, người chăm sóc ngựa, kiểm tra trục bánh xe, xa xa binh lính đổi ca. Gió phơn chưa thổi giờ này, nên mọi người tranh thủ ai làm việc người ấy cho đỡ mệt.
Rửa mặt ngồi xuống ăn sáng, nó cầm bát lên đánh nhanh rút gọn.
Bữa sáng là cháo đặc, đặc đến mức cắm đũa vào không đổ, thêm một chút cá biển khô cùng một chút rau rừng đã coi là không tệ.
Thời đại này mọi người chỉ ăn hai bữa một ngày, bữa trưa và bữa tối. Từ mấy năm nay nó nhất quyết đòi ăn bữa sáng. Ông già nó thấy con trai kiên quyết cũng không phản đối. Người làm ở cả Ngọc Sơn lẫn Cẩm Giang đều y theo mà ăn.
Nói đùa cái gì, bữa trưa bỏ bữa hoặc ăn qua loa lót dạ cũng được, nhưng bữa sáng phải đàng hoàng. Không ăn không có sức làm gì cả. Vừa hại dạ giày hiệu suất công việc cũng kém.
Nó lĩnh quân Nam Xương cũng y theo mà làm, tiêu chuẩn ngày một cân rưỡi gạo vẫn thế, muốn ngày ăn ba bữa, cần điều chỉnh bữa trưa cùng bữa tối ăn ít hơn so với trước kia, nhất là bữa trưa, giờ chỉ ăn một bát cơm mà thôi.
Lùa một mạch hai bát cháo, Lê Ý leo lên ngựa đi dọc theo doanh địa hít thở khí trời.
Dù chỉ còn nửa ngày đường là về đến Cẩm Giang, bọn lính vẫn phải cắt người trinh sát, tuần tra, canh gác đàng hoàng.
Đầu tiên là đám dê hai chân của tướng chủ, chúng đều là tài sản của Lê thị cả, không lơi lỏng được.
Thứ đến là canh chừng người tập kích, tuy cả vùng miền tây xứ Thanh này là đất thang mộc của họ Lê, nhưng lỡ may gặp lũ chó điên hoặc tàn dư Mường Đốc Mai thì cũng mệt mỏi. Đàng nào cũng có hơn ba trăm người, trong đó có hơn một trăm thổ binh theo Cầm Bằng chạy thoát, ai biết đâu chữ ngờ.
Bọn tù binh cũng được ăn sáng, đây cũng là bữa ăn duy nhất của bọn chúng trong ngày. Nói chung chỉ cần cho ăn đủ để bọn chúng không kiệt sức, có thể đi đường là được.
Phía trước có tiếng người huyên náo, nó dục ngựa đi đến thì thấy Lê Cổ (là cái tên hôm trước vật nó vẹo cả eo) đang dẹp loạn. Chuyện là có t·ranh c·hấp về khẩu phần ăn, có người c·ướp cháo của người khác gì đó. Bọn chúng líu lo bằng tiếng Thái Lê Ý nghe không ra, Lê Cổ cũng bó tay.
Đành phải tách chúng ra trước rồi xử lý sau.
- Đội Trưởng, trong đám đó có mấy bà nương rất được, hay là ngài đem về tối có cái hoạt động.
Lê Cổ vừa chỉ huy đám đô con trong ngũ của mình dẹp loạn, vừa cười cười nháy mắt với Lê Ý.
Tên này chả biết dẫm phải vận cứt chó gì, cả đội thì ngũ của hắn có sáu tên b·ị t·hương, tỉ lệ thiệt hại là đệ nhất. Nhưng thần kỳ là không có ai c·hết, vậy nên tâm tình của Lê Cổ không tệ. Là tên ngũ trưởng hiếm hoi vẫn còn tâm tình trêu chọc nó.
Mắt nó thoáng liếc qua đám đàn bà vừa làm loạn.
Gần một tuần không được tắm giặt, tóc ả nào ả nấy bết như bôi mỡ. Mặt mày thì lấm lem, trên người không biết bao nhiêu là cáu ghét đóng thành tảng.
"Không biết có chấy rận gì không!"
Từ khi nhìn thấy đám chấy rận hành quân trên người quân Nam Xương ba tháng trước, cứ nhìn thấy người lạ là trong đầu nó bất giác nảy ra câu hỏi này.
Càng nghĩ, sắc mặt nó càng tái, hai bát cháo ngọt lành vừa nãy có chút dường dược, có vẻ chúng cũng biết nhớ em Huệ.
"Mấy tên man di này phải đói khát đến mức nào mới có ý đồ với đám nữ nhân như thế này ?
Liếc xéo Lê Cổ một cái hắn thúc ngựa toan đi về trướng, chợt hắn khựng lại, kéo dây cương ngựa quay về. Đoạn nó chỉ một nữ nhân đứng cách xa đám người, nói với Lê Cổ.
- Ả đàn bà này, ta muốn, bắt về quân trướng cho ta.
Lê Cổ khoa trương trợn mắt nhìn Lê Ý như phát hiện lục địa mới rồi dâm tiện cười huých vai tên thủ hạ.
- Chúng bây nghe thấy gì chưa, đêm nay tiểu Hầu gia nhà chúng ta muốn ăn mặn. Còn không mau mau bắt ả đàn bà kia lại.
Nó đá một phát vào đít Lê Cổ, tên này cười ha hả phất tay vào việc.
Ả đàn bà bị Lê Ý chỉ mặt đang lớn tiếng chít chít ó ó thứ gì đó. Đám lính cợt nhả dựng khiên vây quanh, ả đâm người thật mạnh cố đẩy tường khiên ra mà không được, bị bật lại ngã lăn ra đất. Đất cát dính đầy mặt trông càng thêm nhếch nhác.
Lê Cổ thấy ả chống trả quyết liệt, liền ra hiệu các anh em mở một lối nhỏ, hắn đi vào vòng khiên, tháo đao ném sang một bên rồi dang hai tay ra thách thức với nữ nhân kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!