Từ hôm đ·ộng đ·ất đến nay Lê Khôi không lúc nào yên, cứ mỗi lần hạ trại nghỉ ngơi lão hết đứng lên lại ngồi xuống, lên đường thì lão thúc đoàn người bây giờ phải đi từ sáng sớm đến tối muộn.
Đã có lúc lão toán g·iết hết chiến lợi phẩm nai nịt gọn gàng lên đường gấp. Lê Ý c·hết sống không chịu, thế là mấy ngày nay mặt lão nặng như chì.
- Chú mi vừa băng, Bang Cơ còn nhỏ, Thái Hậu buông rèm nghe chính sự, đây là chỗ yếu. Trong triều đã sớm có kẻ rục rịch. Bây giờ địa long chuyển mình là điềm xấu, nếu những kẻ đó nhân cơ hội tung tin đồn thì hỏng hết.
Nó nghiêng đầu hỏi.
- Kể cả bọn chúng có làm gì cũng không thể c·ướp ngôi của nhà ta chứ ?
Lê Khôi cười lạnh.
- Bọn chúng chưa dám, nhưng quyền lực không phải buông tay rũ áo mà có được. Thái Hậu dù quyền thế hơn nữa cũng là mẹ ruột của Bệ Hạ, đợi Bệ Hạ lớn lên dù sớm hay muộn cũng sẽ học bà Ỷ Lan lui về hậu cung.
Quyền lực lại trở lại về tay họ Lê ta, vậy nên hiện tại Thái hậu đương quyền họ Nguyễn tuy đắc thế nhưng đối diện chúng ta vẫn phải nhún nhường một bậc.
Uống ngụm nước chè, ánh mắt Lê khôi xa xôi nói.
- Nếu bây giờ Thái Hậu Xuống đài, để một đám nh·iếp chính đại thần lên thay, sau này Bệ Hạ cập quan quyền lực có trở về tay họ Lê hay không còn chưa chắc.
Nghe lão Khôi phân tích, nó cũng cho rằng chuyện này lớn. Gõ gõ đốt tay lên đao mà không nghĩ ra cách gì đỡ lại đám chó dại ở Đông Kinh. Lão Điền bưng mâm cơm thò đầu vào.
- Gia chủ, thiếu chủ, nên ăn cơm rồi.
Từ khi cùng Lê Điền hội họp, cha con Lê Ý mới được ăn mâm cơm tử tế. Một món canh, một món mặn, một món xào, một món chua.
Lê Khôi chẳng có tâm trạng gì ăn uống nhưng nhìn vẻ mặt lão Điền lại phải ngồi lên chõng cầm đũa.
Lê Ý vẫn đang gõ đao suy nghĩ bỗng nhiên lầm bầm.
- Ăn ... ăn ... ăn ... thực ... ha ha ha ... bố, con có cách rồi.
{Vụt} Lê Khôi đứng phắt dậy túm lấy cổ áo nó nhấc lên.
- Ý, mi có cách gì, nói!
Nó không quen bị ông già xách như xách gà thế này, ra vẻ khó xử.
- Bố, gì cũng từ từ, ngài chỉ có mình con là đứa con độc nhất thôi đấy!
Lê Khôi buông cổ áo nó ra, thoắt cái lại biến về hình dạng Đại tướng quân, ngồi lên chõng gắp một miếng rau dớn xào tỏi lùa một đũa cơm, lạnh nhạt hất hàm.
- Ngồi, ăn đã rồi nói.
Ngồi xuống mé chõng, nó khoan thai bê bát cơm lên gắp cá kho cho vào miệng.....
Từ sau khi Lê Ý bị bọn tù binh hành thích, những người còn sót lại của Mường Đốc Mai đã khổ lại càng khổ.
Mấy tên toan đâm Lê Ý bị Lê Điền c·hặt đ·ầu tại chỗ, những người còn sống bị giảm suất ăn, từ hai bát cháo mỗi ngày giảm còn một bát, lại phải di chuyển năm canh giờ dưới cái nắng Hải Tây, đã có người sắp không chịu được.
Tiếng xe lộc cộc lăn trên đường núi, quân Mường Sung của Quách Luân đã về nhà từ sớm.
Quân Chiềng Lâu của Cao Tùng đến hôm kia mới tách ra, ai về nhà nấy. Đoàn quân ven theo bờ Lỗi Giang tầm trưa mai là về đến Cẩm Giang.
Dọc đường, nó lại suy nghĩ miên man về người Thái, một dân tộc trong cái gọi là Bách Việt đã từng làm chủ khu vực miền Nam Trường Giang. Giờ đây, gần hai ngàn năm sau khi bị đẩy về phía nam chúng vẫn chia tách thành các Mường đánh g·iết lẫn nhau.
Đến mức người Lạc, một trong Bách Việt đã sớm có được một nhà nước trung ương nửa tập quyền hơn bốn trăm năm nay thì người Thái – kể cả Đại Thành, Vạn Tượng hay Lan Nạp – vẫn chỉ là những liên minh lỏng lẻo, thiếu lực hướng tâm.
Trong một khoảnh khắc, nó dường như đã nghĩ đến một khả năng nào đấy, ánh mắt của nó trở nên hừng hực một thứ quang mang tên là tham vọng, nhưng rồi cười tự diễu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!