Chương 8: (Vô Đề)

Năm ta bảy tuổi thì gặp được sư phó.

Ta tìm được hai con sói con trong một sơn động hẻo lánh, đoán rằng có lẽ cha mẹ bọn chúng đã bị người ta ăn mất, hai con sói con nhỏ xíu gầy

teo như mèo trông vô cùng đáng thương tội nghiệp giương mắt nhìn ta,

trốn trong góc phòng kêu ư ử khiến ta rơi cả nước mắt. Bọn chúng còn có

thể ra vẻ đáng thương với ta, còn ta thì biết ra vẻ đáng thương cho ai

xem? Nhưng sau đó ta vẫn không ăn thịt bọn chúng, chủ yếu là vì bọn

chúng quá bé, chỉ lớn cỡ bằng bàn tay, một con đực và một con cái, chứ

cũng không phải vì ta lương thiện gì, chủ yếu là muốn nuôi bọn chúng lớn hơn tí nữa…

Long đong trôi dạt thêm hai tháng nữa, ta đã đói bụng đến mức mất cả

tính người, dắt theo hai con sói con nhỏ xíu gầy tong teo hú dài khi

trăng lên hàng đêm, cuối cùng ta xem thật kỹ bí tịch nghĩa phụ lưu

truyền lại, hạ quyết tâm ra ngoài một chuyến.

Ta phải sống trước đã, rồi sau đó mới có thể làm người tốt, làm người có ích cho quốc gia, cho dân chúng!

Đây là một trong những quyết định sai lầm lớn nhất trong đời ta, bởi

vì đối tượng lần đầu tiên ta cướp chính là sư phó của ta sau này – Thẩm

Trang, Thẩm Đông Ly.

Lúc đó sư phó được mười bảy tuổi, một mình lên kinh ứng thí, vô cùng

bất hạnh bị ta cướp phải giữa rừng núi hoang vắng, trong tay ta gắt gao

nắm chặt một con đao cùn sứt mẻ, lòng bàn tay toát mồ hôi, đôi mắt thẳng tắp nhìn chòng chọc vào gương mặt trắng nõn tuấn tú của hắn, trong lòng thầm nghĩ cả đời ta chưa từng gặp qua một người trông ngon lành như

vậy, hú…hú —— không cẩn thận đã trót lỡ học tru theo sói …

Sau này theo sư phó kể lại, hôm đó tiết trời Tam cửu giá rét, ta thân hình nhỏ bé gầy yếu tong teo, mặc một bộ y phục mỏng manh rách rưới,

hơn nữa lại còn bẩn đến nhìn không ra là màu gì, ánh mắt hung ác nhìn

chòng chọc vào hắn, giống như hai con sói con đói đến cặp mắt xám ngắt

đứng sau lưng ta, nhưng lúc ấy nhìn ta còn giống sói hơn là bọn chúng…

(ta vốn chính thật là sói mà!)

Giao thức ăn ra đây! – Lúc đó ta đã nói như thế.

Hắn nghe ta nói thế, sự kinh ngạc trong mắt dần dần thay thế bằng vẻ

nhu hòa, mang theo một tia thương xót chầm chậm đi về phía ta, trong đôi mắt hắn, từ đầu đến cuối không hề có chút sợ hãi nào – dù sao lúc đó

hắn cũng chỉ cho rằng ta là một tiểu hài tử đói thảm mà thôi, căn bản

không nghĩ rằng ta biết võ công. Nhưng hắn vẫn là một thư sinh kiên

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!