Thấy người đến là Đào Nhị, ta giật mình một chút, ngẩn người ra, Liên nhi đã thông minh đem khăn giao vào tay Đào Nhị, lẳng lặng lui xuống,
sau đó đóng cửa phòng lại.
Ta rùng mình một cái, yên lặng đi tới, kéo lấy khăn choàng kín thân mình.
Ngươi nói tại sao nhiều năm như vậy rồi mà hắn vẫn không sửa đổi chút nào a? Ta thừa nhận, lần đó xông vào suối nước nóng của hắn là ta không đúng, nhưng cũng không cần vì vậy mà canh cánh trong lòng, năm ba lần
thừa lúc ta tắm gội mà xông vào.
Nói đến mới nói, chuyện cũng không thể trách ta, lúc ta mới trà trộn
vào Bạch Hồng sơn trang, nghe người trên giang hồ nói Đào Thanh – trang
chủ của Bạch Hồng sơn trang nhân nghĩa vô song, ai mà ngờ hắn lại là
người keo kiệt bủn xỉn rán sành ra mỡ, đối đãi với hạ nhân cực kỳ hà
khắc, ta vốn xuất thân từ phủ Thừa Tướng, được sư phó dạy dỗ, tuy rằng
không tâm sinh ái khiết bằng sư phó, nhưng cũng không thể nhịn nổi không tắm rửa gì trong một thời gian dài.
Bạch Hồng sơn trang có một con suối nước nóng Phong Diệp ôn tuyền rất nổi tiếng, ta đã thèm muốn từ lâu, nhưng nghe nói chỉ có Trang chủ mới
có thể sử dụng, ta nhịn không được thầm oán một phen, không thèm xem quy củ và thủ vệ ra gì, dùng khinh công tuyệt đỉnh lẻn đi lên từ sau núi,
còn mang theo chút rượu để vừa tắm suối nước nóng vừa nhấm nháp chơi.
Cũng không biết vì sao, uống một hồi đã nằm bò trên tảng đá ngủ thiếp
đi, đợi lúc ta mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã nghe có tiếng nước khoát
vang lên gần đó.
Phải biết rằng khi đó ta vẫn còn là Hải Đông Thanh, dù ngủ gục cũng che giấu khí tức rất tốt, nếu không phải vì say rượu mà ngủ, há lại
không phát hiện ra khi có người đến suối nước nóng.
Lúc đó, y phục của ta lại để tận xa xa bờ bên kia, trong tay chỉ có
một tấm vải trắng, trong đầu ta tính toán kỹ lưỡng: Đào Thanh – trang
chủ Bạch Hồng sơn trang – nghe nói võ công đệ nhất trên giang hồ, khinh
công cũng không kém chút nào, võ công ta mặc dù không chắc là cao hơn
hắn, nhưng ta tự tin khinh công của mình nhất định không thua hắn. Ta có thể trong nháy mắt nhảy đến phía sau hắn, sau đó chụp lấy y phục bỏ
chạy, tuy như vậy nhất định sẽ bị hắn phát hiện, hơn nữa còn thấy hết
thân hình ta, nhưng chờ hắn kịp thời phản ứng lại thì ta đã nhảy ra xa
bảy trượng, hắn muốn rượt theo ta cũng khó, hơn nữa ta nghĩ hắn chắc
chắn cũng sẽ không rượt theo ta đâu, bởi vì hắn nhất định không giống
như ta – không biết xấu hổ mà chạy khắp núi rừng với thân thể trần
truồng như vậy…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!