Aizz, bị phá rối mấy lần như vậy, cho dù có mạnh mẽ cỡ nào cũng phải bị liệt dương thôi.
Ta thật có lỗi cười cười với hắn
"Các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục…"
Sau khi mông đít ta tiếp đất bằng tư thế bình sa lạc nhạn, ta ngồi
trên mặt đất trầm tư trong khoảnh khắc, khẳng định giọng đó là của người mà ta đã gặp trong nhà vệ sinh nam, nhưng tại sao Đào Nhị lại ném ta
vào sương phòng này?
Là sợ ta gặp mặt tên kia sao?
Dù sao đi nữa…
Dù sao đi nữa cứ về nhà trước đã. Ta thật chán ghét mùi vị trên người mình lúc này.
Khi tú bà mang theo một bầy huynh đệ tỷ muội bao vây đánh giết xung
quanh ta, ta vô cùng trấn tĩnh thản nhiên vỗ vỗ y phục, lấy một khối
ngọc bội trong lòng ra – ngọc bội này rờ là thấy ấm cả tay, nhưng tựa hồ kém hơn nhiều so với ngọc bội của ta.
Ta bình tĩnh nói:
"Mới vừa rồi đi nhà vệ sinh bị rớt hầu bao xuống hố, miếng ngọc bội này hẳn là đủ để trả chút tiền trà nước rồi chứ."
Tú bà hai mắt tỏa sáng, cầm lấy ngọc bội trong tay ta, gắt gao nắm chặt, miệng nói liên thanh: Đủ, đủ, đủ…
Ta được giải thoát ra khỏi Tam Liên thuyền hoa đi thẳng về nhà.
Nói thật, chẳng có gì vui, ăn thì không được ngon như đầu bếp ở nhà
nấu, mỹ nhân tính về số lượng thì có nhiều một chút, nhưng về chất
lượng, không ai bằng được mấy vị ở nhà ta. Ngươi nói Đào Nhị này đi đến
đó làm cái gì, cũng không biết là hắn chơi người ta hay là người ta trả
tiền để chơi hắn nữa đây…
Cửa chính Lý phủ rộng mở, bọn hạ nhân vội vã náo loạn như sắp đi đâu
đó, ta nghi ngờ vỗ vỗ vai của một người trong số đó.
"Trong phủ xảy ra chuyện gì?"
Người nọ cũng không quay đầu lại: Lão gia thất lạc.
Ta giật mình một chút, giơ tay sờ sờ mặt.
"Ta đâu có thất lạc a…"
Vừa nói vừa bước vào, Liên nhi vốn đang mang gậy gộc đi ra, vừa thấy liền mở to hai mắt dừng bước lại, lập tức nở nụ cười …
"Lão gia, ngươi bắt chúng ta phải đi tìm một trận ra trò a!" Liên nhi nghiến răng nghiến lợi cười.
Ta rụt rụt cần cổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!