Thanh âm Đào Nhị nhất thời trầm hẳn xuống, ánh mắt sắc bén, gắt gao nhìn chòng chọc ta.
"Nàng nghĩ là ta đang lợi dụng hắn?"
"Phải, chàng không có lợi dụng hắn, mỗi người tự theo đuổi nhu cầu riêng của bản thân mình!" Ta nắm chặt bàn tay lại
"Giữa các người có hiệp định bí mật gì ta không cần biết, nhưng ta biết lần này Yến Ly đi nhất định rất nguy hiểm, chàng có thể đảm bảo chắc chắn hắn sẽ an toàn trở về hay sao!"
Vớ vẩn! Đào Nhị nhíu mày, đứng lên nhìn ta
"Ý kiến nữ nhân! Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con, hành trì đi Mân Việt quốc là do tự bản thân Yến Ly khăng khăng đòi đi, mỗi người đều phải tự mình trả giá lấy quyết định của mình, canh bạc này, là thắng hay là thua, đều do hắn chứ không phải do ta!"
Ha ha… Ta bật cười, rút lên thanh trủy thủ cắm trên bàn, đưa tới
trước mặt hắn
"Chàng có đạo lý của chàng, ta cũng có lập trường của ta, chàng nói phải trả giá, để ta trả cho chàng."
"Nếu chàng chê không đủ, ta để lại một ngón tay làm tiền đặt cọc, đợi ta trở về sẽ mặc chàng xử trí."
Đào Nhị nhếch môi lên, đôi mắt hừng hực lửa, hai bàn tay chắp sau
lưng rất lâu vẫn không cử động, cũng không tiếp lấy thanh trủy thủ của
ta.
"Nàng có biết làm như vầy sẽ gây ra hậu quả gì hay không?" Hắn đè lại lửa giận, chậm rãi vặn hỏi.
Ta cười khổ, khóe môi giật giật. "Ta chỉ là một tiểu nữ nhân, không
có tấm lòng rộng rãi lo cho non sông thiên hạ như các chàng, ta chỉ cần
người ta yêu và người yêu ta được bình an, chàng nói ta ích kỷ cũng
được, nông cạn cũng được, ta là như thế, không thay đổi được. Bắt đầu từ giây phút ta cự tuyệt Lưu Triệt, chàng cũng đã biết… Đào Thanh, chàng đặt cược nhầm cửa rồi.
"Ta thấy rõ đồng tử của hắn co rụt lại, hắn giật mình nói:"Nàng…Trước kia, chàng không giữ được ta. Hiện tại cũng vậy.
"Ta lạnh lùng nhìn hắn"Lý Oánh Ngọc ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không phải
chỉ dựa vào khinh công, trừ phi chàng đánh ta ngất xỉu, trói ta lại hoặc giết ta, nếu không ta nhất định sẽ đi.Đào Thanh, báo với chàng một tiếng xem như là ta tôn trọng chàng.
"Dường như thời gian trôi qua chỉ trong khoảnh khắc, hoặc là rất lâu, sau đó Đào Thanh thở dài nói:"Tuyến đường hắn đi ra sao, không cần ta
nói, chắc nàng cũng đã biết.
"Ta thu hồi lại thanh trủy thủ, buộc chặt vào đai lưng,"Mượn Truy Phong của chàng dùng một lát."
Lúc ta thúc ngựa rời khỏi phủ, đèn đuốc được thắp sáng bừng cả nửa phủ.
Ép hắn như thế là ta không đúng. Ta có sự lo lắng của ta, hắn cũng có nỗi khổ tâm của hắn, nhưng giờ phút này hãy để ta ích kỷ một lần thôi.
Yến Ly và Bạch Sanh Sanh tuy cũng thúc ngựa xuôi về phía Nam, nhưng
tốc độ sẽ không nhanh lắm, Truy Phong của Đào Thanh là ngựa tốt ngàn năm khó kiếm, ta nghĩ có thể trước hừng đông sẽ đuổi kịp bọn hắn.
Thâm cừu đại hận gì chứ, đáng giá dùng sinh mệnh của bản thân mình đi báo hay sao. Yến Ly vô cùng trọng tình trọng nghĩa, vì báo thù hắn có
thể hy sinh chính bản thân mình, Đào Thanh bẩm sinh là thương nhân,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!