Cửa đều là mở đẩy vào trong, chiều cao cánh cửa chỉ đến nửa người,
như thế, nam nhân đều đưa lưng về phía cửa, xoay mặt vào trong mà thổn
thức. Bởi vậy, cửa không cần khóa cũng biết bên trong có người.
Mà chết tiệt, lúc đó ta lại đang dùng một tư thế khó khăn đi nhà xí,
mặt đối diện với cửa, nửa ngồi xổm nửa khom lưng nên thân hình thấp hơn
so với cánh cửa, tạo thành một ảo giác nơi đây không có ai. Người đến
có lẽ là vì khí huyết dâng tràn không thể nhịn nổi, cho rằng tiếng hạt
châu mẹ hạt châu con nảy xuống mâm ngọc này là từ bên ngoài truyền tới,
cho nên khí thế dào dạt đẩy tay một cái – bi kịch a!
Bên ngoài một tràng vỗ tay lẫn thanh âm ủng hộ vang lên, ta hai mắt
hàm lệ, vừa đẩy vừa cấu véo nhắc nhở cái tên phía trên đứng dậy.
Nương nó! Nương nó! Nương nó!
Cuộc đời này của ta sai lầm lớn nhất là đi nhà vệ sinh nam mà còn không có khóa cửa!
Ngươi… Người nọ đứng lên cũng có chút chật vật, ta thuận tay giật một khối ngọc bội trên người hắn nhét vào trong lòng mình.
Ta đứng lên, sửa sang quần áo, may là mới vừa rồi hắn không thấy cái
gì. Lắc mình bỏ ra phòng kế bên, ta đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài
lần. Tướng mạo cũng có vài phần tư sắc, không giống mấy vị tiểu quan
phong trần mềm mại đáng yêu ở đây, người này cao lớn tuấn lãng, ánh mắt
hơi kiêu căng vênh váo, chỉ là đi đứng nói năng có chút lỗ mãng, nhưng
thật ra tương đối giống Đào Nhị – xem ra là một khách nhân đến chơi.
Ta đối với người này hảo cảm chưa có đã có ác cảm, hoàn toàn quên mất bản thân mình cũng là khách nhân…
Người đối diện cũng không may mắn gì hơn, hắn vỗ vỗ bộ y phục quý giá đẹp đẽ trên thân, cặp chân mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi,
nhìn hắn như vậy cũng có thể đoán là cả đời này hắn cũng chưa từng chật
vật qua như vậy. Nghĩ đến đây, ta liền lấy lại thăng bằng, loại thảm hại nào ta lại chưa trải qua a.
Khóe miệng giật giật, ta đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, nói:
"Quên đi, ta không so đo với ngươi, xem ngươi gấp như vậy, mau thổn thức chút đi."
Vừa nói xong, ta nghĩ thôi thế là hỏng rồi. Bởi vì hắn ngẩng đầu lên, lửa giận hừng hực trừng thẳng ta, nhưng mà lửa này chỉ mới chợt lóe
lên, đã nhanh chóng bị nỗi khiếp sợ đè bẹp.
Hắn tiến lên một bước, cả kinh nói: Là ngươi!
Ta lui một bước, vội vàng nói: Không phải ta!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!