Tam nhi, ta biết, chàng hận ta mà…
Ta thầm than thở trong lòng, giãy dụa ngồi dậy từ mặt đất, phủi phủi
tà áo, gõ gõ cửa, ho khan hai tiếng, còn chưa biết viện cớ gì để thoái
thác, cửa đã mở ra.
Hàng lông mày kiếm của Tam nhi nhíu lại Lão gia, sớm quá a!
Ta cười gượng hai tiếng, mặt có chút hổ thẹn, khóe mắt liếc qua lối
thoát, đột nhiên cảm thấy lỗ tai tê rần.
"Ối ối… Tam nhi, chàng nhẹ tay một chút đi mà!" Ta nhe răng trợn mắt bị hắn tóm lấy đến bên cạnh sau
tấm bình phong. Tuy ta chỉ ghé qua Hình đường này đôi ba lần, nhưng cũng rất quen thuộc cách bài trí nơi đây. Cùng là một không gian nhưng chính giữa được ngăn ra bởi một tấm bình phong, bên này tấm bình phong có trà có rượu, đúng là một nơi tốt lành, còn bên kia tấm bình phong lại là
địa ngục Tu La, hai bên có khung sắt treo đầy các loại hình cụ, hơn phân nửa là phát minh độc nhất vô nhị của Đường Tam, hắn rảnh rỗi không có
việc gì làm nên thích nghĩ ra mấy trò giày vò tra tấn thương thiên hại
lý này, thật vô nhân đạo mà, ta thường đề nghị lập ra một tòa Phật đường bên cạnh Hình đường để cầu phúc cho hắn, kết quả là bị hắn đập …
Lúc này đây, lão gia ta bị hắn một tay tóm lấy cổ áo đè lên tường,
tay còn lại siết bên hông, mũi chân cách mặt đất ba tấc, bên trái là
chiếc giá gỗ nhỏ, trên đó bày sẵn hình cụ tra tấn đáng giá hai lượng bạc mà lão gia ta đã từng dùng qua – bàn tính và tấm ván giặt đồ.
Ta nuốt
một ngụm nước miếng xuống, thu hồi ánh mắt đang nhìn bộ hình cụ kia lại, đối diện với đôi mắt sắc bén của Đường Tam.
"Tam, Tam nhi, có chuyện gì cứ từ từ mà nói!"
Ta khó thở, ho khan hai tiếng, mũi chân đung đưa, hai bàn tay chụp lên bả vai hắn để giữ thăng
bằng.
"Lý Oánh Ngọc, nàng được lắm nha!" Hắn cấu véo nơi eo ta một hồi, oán hận buộc tội
"Lão tử đêm hôm khuya khoắt ở đây bắt trộm, còn nàng thì đắc chí hưởng thụ chuyện mất hồn, hử? Bỏ lệnh cấm rồi hả? Ăn mặn? Lén ăn vụng?"
Không có mà! Ta vội giải thích
"Nếu không ta gọi Tứ nhi tới cho chàng tra hỏi!"
Sắc mặt hắn nhất thời càng khó coi hơn, ở khoảng cách gần như thế
này, ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng nghiến răng kẽo kẹt của hắn, quả nhiên, ngay lập tức tay hắn nâng mông ta lên, ta vận sức nơi eo đu lên, hai chân tiện thể quấn lấy eo của hắn, hắn oán hận vùi đầu vào cổ ta
giày vò, đúng thật là giày vò mà, ôi đau chết ta…
"Lý Oánh Ngọc, nàng cái tên lưu manh này!"
"Đường Tư, chàng cái tên ác bá này!"
Ta đập khẽ lên vai hắn. A! Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vỗ mạnh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!