Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ – Không vui không làm… by khanhdoan Ngủ một giấc ai dè đến tận sáng ngày hôm sau, lúc ta mơ mơ màng
màng mở mắt tỉnh dậy, thấy nửa bên giường trống trải không một bóng
người, đầu óc hỗn loạn, trên người mặc một bộ y phục mới khô ráo sạch
sẽ, chắc chắn là lúc ngủ mê đã được thay giúp, không có cảm giác dính
nhơm nhớp, ta dụi dụi mắt, thấy Kiều Tứ đang đạp ánh mặt trời tiến tới,
tay quơ quơ trước mặt.
Chào buổi sáng…
Hắn đáp lại ta bằng một nụ cười nhẹ thật tươi, ta ngây người ra rất
lâu mới phản ứng kịp, đêm qua mình lại nằm mơ nữa rồi. Trong trạng thái
tinh thần nửa mê nửa tỉnh, ta còn hoảng hốt tưởng rằng mình xuyên không
về thời quá khứ, lấy làm lạ tại sao tự dưng Kiều Vũ lại khỏe mạnh vô sự
như người bình thường, hơn nữa lại còn mỉm cười với ta. Còn ta ngược lại cảm thấy toàn thân đau nhức như bị người ta mổ xẻ qua.
Còn nhớ lúc Kiều Vũ tỉnh lại, mấy ngày vẫn không xuống giường nổi, người bị mổ xẻ là hắn chứ đâu phải là ta, hắn hầu như một ngón tay cũng không động đậy được,
mấy việc trà bưng nước rót, thậm chí giúp hắn thay y phục cũng đều do ta làm a! Ban đầu hắn ngượng ngùng không cho ta hầu hạ bên người, nhưng
làm sao chống cự lại được ta
"Bá vương ngạnh thượng cung", ta trực tiếp
lột áo của hắn, vắt khô khăn lông giúp hắn lau nửa thân trên, vừa chà
lau vừa ra vẻ thờ ơ hỏi:
"Lúc ta còn nhỏ đã từng gặp qua ngươi rồi phải không?"
Vẻ mặt của hắn cứng lại một chút, giương mắt nhìn ta, trong mắt hầu
như không mang theo một chút cảm xúc nào, đôi đồng tử hắc bạch phân minh trầm lắng sâu kín nhìn ta thật lâu, khiến lòng ta bỗng dưng chìm xuống.
Phản ứng của hắn như thế, ta lập tức biết ngay là hắn.
Hồ lô bí ẩn, kín đáo. Hồ lô ngoài lạnh lùng mà trong cuồng nhiệt!
Hắn có hồ lô không?
Chẳng hiểu đầu óc của ta ra làm sao, hễ nghĩ ngợi một hồi là nghĩ
theo hướng lệch lạc, tay còn đang bận chà lau lưng cho hắn, đôi mắt đã
dời xuống ngắm chỗ ấy của hắn.
"Rốt cuộc ngươi có phải là công công hay không vậy…"
Có nên thừa dịp hắn không thể phản kháng mà cởi quần hắn ra hay không? Nhưng nếu cởi ra, ta phải chịu trách nhiệm với hắn a…
Ta luôn luôn là người hành động trước suy nghĩ sau, nói trắng ra là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!