Lần đầu gặp mặt Kiều Tứ nhà ta, tuy hắn vẫn đeo nửa chiếc mặt nạ, đôi môi mím chặt, không tùy tiện nói cười, lạnh lùng như băng giá, nhưng từ đôi mắt trong trẻo ấy ta đã nhìn ra bản chất của con người hắn, cũng
tại ta, nhìn ra bản chất của hắn thì thôi đi, thật không nên trêu chọc
đến hắn.
Chuyện cũ giữa ta và Kiều Tứ, nói theo kiểu của tiểu thuyết thoại bản là nữ chính trong lúc chữa thương, thay thuốc cho nam chính đã nảy sinh tình trạng lau súng cướp cò …
Hầu như tất cả những tổ chức biến thái đều dùng độc dược để khống chế thuộc hạ, Ám môn cũng không ngoại lệ, thật ra ta nên sớm nghĩ đến, lúc
Đường Tư giải độc cho Kiều Vũ thần sắc hắn vô cùng cổ quái, hai người mơ hồ như đạt thành một loại hiệp nghị nào đó rất ăn ý, thậm chí Đường Tư
còn nhường nhịn Kiều Vũ ở một mức độ nào đó… Cảm giác này cứ như là: hắn chưa từng sống khoái hoạt lấy một ngày, ta cần gì phải so đo với một
người sắp chết.
Sau đó về lại đế đô, lúc trốn tránh truy binh ở trong cung gặp được
Yến Ly, nếu không vì Yến Ly không thèm giúp hắn giấu diếm, chỉ sợ hắn sẽ giấu ta đến chết. Hắn chính là một người như thế, nếu nói sư phó giỏi
dùng nụ cười che giấu cay đắng, thì hắn cũng quen dùng trầm lặng để đối
mặt với giày vò.
Độc dược của Ám môn giống như sự tồn tại của tổ chức này, biến thái
đến cực điểm, không có giải dược, chỉ có thể dùng một loại độc dược khác để áp chế độc tính, mỗi tháng ba liều thuốc, nếu không độc tính phát
tác, đau đến không còn muốn sống nữa, như ruột gan đứt từng đoạn, hàng
vạn con kiến cắn phá trái tim, róc xương rút gân, từng có người cố gắng
thoát khỏi tổ chức, miễn cưỡng chịu đựng cái loại đày đọa này, rốt cuộc
vẫn lựa chọn cách tự sát. Loại đau đớn này cho dù có ngất đi cũng sẽ vì
đau mà tỉnh lại, nói như Yến Ly, là loại đau đớn trực tiếp kích thích
thần kinh, dù cho đã từng chịu đựng qua trong quá khứ, cũng sẽ rất có
thể trở nên rối loạn thần kinh mà phát điên…
Độc phát đến ngày thứ bảy, Yến Ly dùng dây thừng trói chặt hắn, tháo
khớp hàm hắn để đề phòng hắn cắn đứt đầu lưỡi, lại dùng bốn mươi chín
cây kim châm được ngâm trong thuốc tê mạnh nhất châm vào đại huyệt toàn
thân hắn, miễn cưỡng kềm chế phần nào dược tính. Ta bị đuổi ra ngoài, lý do là sợ ta chịu không nổi mà phát điên trước…
Ta ngồi ngoài cửa nghe âm thanh trong phòng, trái tim như bị treo
giữa không trung. Ta không thể tưởng tượng được sự đau đớn mà hắn phải
chịu đến mức nào, ta chỉ bị rớt một cái răng cũng đã rên hừ hừ hai ba
ngày, nếu bắt ta phải chịu đựng sự giày vò như thế, ta nhất định thà
chết cho xong. Mà Kiều Vũ, như Yến Ly đã nói, hắn là người đã quen thói
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!