Chương 31: (Vô Đề)

Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ – Đừng động thủ by khanhdoan

"Mặc sư bá, ngươi không mở cửa cho ta vào à?"

"Ờ, ngươi đợi một chút."

Dường như đến lúc này Mặc Duy mới nghĩ đến

chuyện này, thu hồi cây quạt cắm trên eo, hai bàn tay vịn vào đầu tường

leo xuống, có lẽ là bên dưới có sẵn thang, ta thầm rủa hắn ngã một cái

cho đáng đời!

Ta và Mặc Duy chính là bát tự không hợp nhau, tử tế mà nói thì hắn

rất giống một ai đó, mười ngày nửa tháng không bị ta đập là toàn thân

không được tự nhiên, có lẽ nếu ta mở tiệm tẩm quất, hai người bọn họ

nhất định sẽ là khách quen.

Mặc Duy chậm rì rì bò từ trên tường bò xuống, thế nào cũng sẽ phủi

phủi lại y phục, sửa sang lại quần áo cho tề chỉnh, khẳng định bản thân

mình là hình người dạng cẩu rồi mới dám gặp người.

Ta chờ đến nỗi mất bình tĩnh, thò tay vỗ vỗ vào cánh cửa. … Mặc sư bá. Nguy hiểm thật, suýt chút nữa lỡ mồm lỡ miệng gọi hắn là cẩu tặc.

"Ngươi mau chút đi a!"

Khó khăn lắm hắn mới mở được cửa, quả nhiên là một dáng điệu cầm thú áo mũ chỉnh tề.

Chậc chậc, thằng nhãi này, hơn nửa năm không gặp, trổ mã càng ngày

càng bóng mượt, nhìn như vầy ai mà ngờ được hắn là một tên đoạn tụ. Áo

dài xanh nhạt, mũ gắn bạch ngọc; quạt xếp khẽ lay động, mái tóc tung

bay; một đôi mắt ẩn tình đưa tình, chưa nói đã cười; tay áo phất phơ,

tao nhã mà không phóng đãng.

"Mặc sư bá vẫn phong độ như xưa, gươm quý không bao giờ cùn a!" Ta cười hì hì khen tặng.

Mặc Duy híp híp mắt lại ra vẻ rất là hưởng thụ, sau đó mới mở mắt

nhìn ta.

"Tiểu Ngọc nhi, ngươi lại mượt mà ra thêm một vòng nữa rồi."

Tất nhiên, gà nướng mà, ăn thì phải béo ra chứ…

Ta kéo tay hắn bước vào trong cứ y như là nhà của mình vậy – không đúng, nhà này vốn thật là nhà của ta mà!

"Tiểu Ngọc nhi, không cần vội vã như thế!"

Mặc Duy lắc đầu thở dài

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!